Chương trước
Chương sau
Một đêm dài bất tận.

Sắc trời mờ mờ, Tiêu Chiến đỡ trán mở mắt ra.

Y ngây ngốc nhìn màn lụa trên đầu mới nhớ ra phải rời giường, cổ tay khẽ động, phát hiện đang nắm thứ gì đó, kéo lên nhìn, là một mảnh vải to bằng bàn tay.

Chất vải mềm mại trơn bóng, phần mép trông rất lộn xộn, giống như bị nắm xé xuống, hoa văn vàng kim bên trên, không cần nghĩ cũng biết là y phục của ai.

Đêm qua Vương Nhất Bác đến...?

Sao ta lại không hay biết...

Đương nhiên y không biết. Đêm qua y nói mê rất lâu, chìm sâu trong mơ không dứt ra được, bắt lấy thứ gì cũng không buông tay, trước khi đi Vương Nhất Bác giật giật vài lần nhưng không tách ra được, trái lại khiến y càng nắm chặt hơn, hắn dứt khoát xé rách đoạn tay áo kia, dứt ra rời đi.

Lý Uy ở bên ngoài, nhìn xong cũng cảm thấy kỳ quái: "Sao điện hạ không gọi nương nương dậy?"

Vương Nhất Bác nói: "Tâm phiền."

Lý Uy sửng sốt: "... Vâng."

Chủ tử này của hắn từ trước đến nay vẫn luôn hỉ nộ vô thường, nổi hứng nói đến là đến. Tự mình lén lút đến đây, nhảy từ cửa sổ vào thăm, thăm xong đi ra còn nói phiền, không ai biết được tại sao lại quay về, cũng không dám hỏi nhiều, tốt nhất là không nói gì cả.

Có điều Vương Nhất Bác cũng chỉ rảnh rỗi vội đến liếc mắt nhìn, rất nhanh phải trở về, không thể có cái gọi là nói chuyện phiếm. Hắn thân là Thái tử, quốc yến ngày hôm sau còn gánh hơn phân nửa trọng trách, vô cùng bận rộn.

Nhưng nếu nói thế ——

Hình như lại càng kỳ quái...

Chỉ dành chút thời gian đến thăm, lại không hề làm gì, chuyện này là sao?

Phỏng chừng nương nương sáng mai tỉnh lại cũng không hiểu nổi... Lý Uy nghĩ, lại yên lặng giấu mình.

Tiêu Chiến lúc này đúng là không hiểu gì cả.

Nhưng y không quen bối rối, nghĩ mãi không ra thì không nghĩ nữa, đặt mảnh vải bên gối, xuống giường rửa mặt chải tóc.

Không bao lâu đã có người đến.

Nơi ở của Tiêu phi —— ngay cả danh tự cũng không có, suốt hai năm nay, đây là lần đầu tiên có thái giám khác bước vào, lại còn là lão công công bên người Hoàng đế đến truyền chỉ. Chuyện này thật khiến Tiểu Từ Tử khẩn trương, cảm giác không làm được việc lại nổi lên, đến hành lễ cũng thiếu chút nữa làm sai.

"Không cần khẩn trương, không cần khẩn trương." Người đến cười híp mắt.

Người này họ Phạm, ở bên cạnh Hoàng đế đã nhiều năm, địa vị khá cao, ai gặp cũng phải gọi một tiếng "Phạm công công", không ngờ hôm nay còn tự mình đến đây. Ông ta vung phất trần, hỏi: "Tiêu phi nương nương có ở đây không?"

"Có có!" Tiểu Từ Tử vội vàng trả lời, khẩn trương đến đầu óc không theo kịp, nhất thời không chú ý, gọi cả danh xưng bí mật ngày thường: "A Chiến! Phạm công công đến!"

Nghe được danh xưng này, mắt Phạm công công lóe lên một tia thâm ý, nhưng chỉ cười nhẹ, không nói gì.

Có thể ở bên cạnh Hoàng đế lâu như vậy, tất nhiên là tinh anh của tinh anh. Đối diện với vị Tiêu phi bị lạnh nhạt từ khi tiến cung đến nay, thái độ không hề chậm trễ chút nào, thấy Tiêu Chiến đi ra, đầu tiên là cung kính hành lễ, sau mới cười nói: "Đã lâu không gặp, Tiêu phi nương nương."

Tiêu Chiến gật đầu: "Phạm công công."

"Ta phụng mệnh bệ hạ mời nương nương cùng đi đến Quan Cảnh viên một chuyến."

Tiêu Chiến nghi ngờ hỏi: "Bây giờ?"

"Vâng." Phạm công công lại cười, "Lúc này bệ hạ và các nương nương đang thưởng ngoạn ở Quan Cảnh viên, phái ta qua đây mời Tiêu phi nương nương cùng đến."

Ngược lại là rốt cuộc cũng nhớ đến vị Tiêu phi này.

Đổi lại lúc trước, làm sao có thể có phần của Tiêu Chiến —— đơn giản bởi vì hôm nay chính là ngày đại yến đón Lâu Lan Vương vào kinh nên vị Tiêu phi nơi góc khuất này cũng được nhớ đến.

Có điều, bất luận thế nào, Việt Đế đã mời, tất nhiên phải đi. Vì vậy Tiêu Chiến gật đầu đáp ứng Phạm công công, trở về phòng đổi y phục.

Quan Cảnh viên là hoa viên Việt Đế yêu thích nhất, nghe nói được Tiên hoàng xây dựng dựa theo ý thích của mẫu phi Việt Đế, đình đài thuỷ tạ, bích thụ quỳnh hoa, không gì không tinh xảo, không gì không xa hoa, người bình thường nếu như không được đặc cách căn bản không thể đến gần.

Sương sớm còn chưa tan. Đình nằm bên hồ phủ vài cành liễu xanh đỏ, trong đình bày biện bàn ghế ngọc thạch, Việt Đế ngồi ngay ngắn uống trà, bên cạnh là một nữ tử xinh đẹp ôn hòa, một thân y phục xanh màu đuôi yến dệt sợi vàng, khí chất điềm tĩnh dịu dàng, nàng gọi Lệ phu nhân, là mẫu phi Thất hoàng tử.

Nói đến Lệ phu nhân này —— lai lịch cũng không tầm thường. Khi Việt Đế còn là hoàng tử, nàng vào phủ làm thiếp thất, về sau Việt Đế lên ngôi, nàng cũng trở thành phi.

Lệ phu nhân ôn hòa nhã nhặn lịch sự, giỏi đoán ý, cầm kỳ thi họa không gì không thông, rất được Việt Đế yêu thích, Việt Đế vốn định lập nàng làm Hậu, nhưng thế lực của gia tộc đương kim Hoàng hậu vô cùng lớn, kỳ tổ phụ là lão thần ba đời, tọa hưởng Thái miếu, ở trong triều rất có tiếng tăm, trước đây Tiên hoàng chỉ hôn đã định sẵn chính vị. Cuối cùng, để bù đắp, Việt Đế liền phong cho nàng làm phu nhân, hiện giờ trên dưới hậu cung có vô số phi tử, nhưng "phu nhân" cũng chỉ có một vị này, giống như "Hoàng hậu", đều là độc nhất vô nhị.

Lệ phu nhân dán sát Việt Đế, vừa nhẹ giọng trò chuyện vừa pha trà, ngoài ra còn có hai ba vị phi tử, dung nhan diễm lệ. Thanh phong lương đình, mỹ nhân bầu bạn, sắc mặt luôn thâm trầm của Việt Đế cũng thư thái hơn không ít, đùa với Lệ phu nhân vài câu.

Lá trà trên mặt nước xoay tròn vài vòng, Lệ phu nhân nhẹ nhàng thổi đi, nói: "Tiêu phi này sao vẫn chưa đến?"

Một vị phi tử đáp: "Dù sao cũng ngược đường, đến đây có lẽ cũng mất một lúc."

Lệ phu nhân cười cười không đáp, lại nghe một vị phi tử nói: "Nghe nói Lâu Lan có rất nhiều mỹ nhân, Tiêu phi này cũng là đệ nhất đệ nhị trong số đó, đáng tiếc hai năm qua dường như rất ít ra ngoài nên vẫn chưa gặp được."

Nàng ta vừa được nạp vào năm ngoái, căn bản không hiểu chuyện này, phi tử bên cạnh liền lặng lẽ kéo góc áo ra hiệu cho nàng im lặng. Có ai không biết vị Tiêu phi này tại sao lại "rất ít ra ngoài", hiện giờ Việt Đế còn đang ở đây, sao có thể nói những lời này ngay trước mặt hắn.

May mà hôm nay tâm tình Việt Đế không tệ, chỉ cúi đầu uống trà, không truy cứu.

Lúc này, chợt thấy Phạm công công bước vào, cung kính báo: "Bệ hạ, Tiêu phi nương nương đến rồi."

Tuy không phải trường hợp chính thức, nhưng dù sao cũng là đi gặp Việt Đế, không thể mặc tùy tiện như bình thường. Y là phi tử đến từ Lâu Lan, một thân y phục chỉnh tề cùng toàn bộ trang sức rất hợp lễ nghi, bất luận thế nào vẫn phải giữ hình tượng, vậy nên những trang sức nhỏ đã lâu không dùng, hôm nay đều mang ra đầy đủ.

Hai năm qua hầu như không mua thêm y phục mới, y phục mang từ Lâu Lan đến vừa rườm rà vừa diễm lệ, y cũng không thích mặc, nên chỉ chọn một bộ thường y màu hồng tím nhạt, trên ống tay áo và vạt áo có thêu sương bạch tín kỳ văn, bên trong là lớp lót lụa trắng, suối tóc thường ngày xõa ra nay được búi lên gọn gàng. Sương sớm đã tan hết, sắc trời sáng rực, dưới nắng sớm, ngân sức trên người y sáng lên lấp lánh, lúc đến gần còn nghe được vài tiếng chuông nhỏ trong trẻo.

Quả thật là đệ nhất tuyệt sắc.

Lệ phu nhân có phản ứng đầu tiên, cười hô: "Đã lâu không gặp, Tiêu phi."

Việt Đế ở bên cạnh, ánh mắt như hồ sâu đảo một vòng quan sát y, ngón tay chậm rãi vuốt chén trà.

Hắn và Vương Nhất Bác, đôi phụ tử này có rất nhiều khoảnh khắc cực kỳ tương tự, cảm giác thâm sâu lạnh lẽo, bất động thanh sắc mà nghiền ngẫm, Tiêu Chiến không chỉ một lần cảm nhận được ở Vương Nhất Bác, mà ở Việt Đế trước mặt này, cảm giác ấy càng lão luyện, càng khó lường, cũng càng khiến người ta kinh hãi.

Sau khi thấp người hành lễ, Lệ phu nhân liền gọi y vào trong ngồi.

Cảnh tượng như vậy, đây đúng là lần đầu tiên trong hai năm nhập cung, nhưng Tiêu Chiến vẫn yên tĩnh như cũ, tâm trạng có ra sao, nét mặt cũng sẽ không để lộ nửa phần. Y tạ ơn Lệ phu nhân, theo lời đi vào trong đình tìm một chỗ thích hợp ngồi xuống.

Ánh mắt vài vị phi tử khác cũng rơi trên người y, vừa kinh ngạc vừa tò mò, đặc biệt là Nghi phi vừa rồi bị kéo góc áo, nàng là lần đầu nhìn thấy Tiêu Chiến, lần gặp mặt này có thể dùng một chữ "Kinh" để diễn tả.

Chưa từng biết nam tử cũng có thể đẹp như vậy, đẹp đến mức phải dùng từ "Mỹ" để hình dung, không nữ khí, không bạc nhược, chỉ là mỹ, một vẻ đẹp vượt lên trên tất cả, một lần nhìn cũng khiến người thất ngữ.

Việt Đế đặt chén trà xuống, hỏi Tiêu Chiến: "Đã quen chưa?"

Lời này có chút... Tiêu Chiến đã ở đây hai năm rồi, lúc này mới hỏi đã quen chưa, cách chọn chủ đề này cũng thật cứng nhắc.

Tiêu Chiến cười cười, "Hồi bệ hạ, đã quen."

"Tốt lắm." Việt Đế gật đầu, ánh mắt vẫn dán trên người y không dời, dừng một chút lại nói: "Chốc nữa Lâu Lan Vương sẽ đến."

"Vâng."

"Phụ tử các ngươi đã hai năm không gặp, nhất định có một bầu tâm sự muốn trút, chốc nữa ngươi cùng Trẫm đến đại điện chờ."

Tiêu Chiến lại gật đầu đáp vâng.

Có điều lúc này sắc trời còn sớm, vẫn chưa đến giờ, Việt Đế bận rộn chính sự, không thể ngồi ở đây quá lâu, lại nói chuyện phiếm vài câu với y rồi rời đi. Lệ phu nhân vốn định theo tiễn, Việt Đế cho phép nàng ở lại, nói là chiếu cố Tiêu phi.

Nghe vậy, đuôi mày Lệ phu nhân khẽ giật, vẻ mặt vẫn dịu dàng như cũ, thuận theo ngồi xuống.

Việt Đế vừa đi, Nghi phi nhẫn nhịn đã lâu kia rốt cuộc nhịn không được nữa, lên tiếng hỏi: "Những thứ trên người Tiêu phi đều là phục sức của Lâu Lan bên kia sao?"

Các phi tử hậu cung thường xưng hô tỷ muội, nhưng Tiêu Chiến là nam phi, dĩ nhiên không thể tỷ tỷ tỷ tỷ mà hô, liền học theo Lệ phu nhân, gọi thẳng Tiêu phi. Vừa rồi nàng vẫn luôn ngắm phục sức của Tiêu Chiến, cảm giác vòng tay ngân liên, cả ngọc bội linh đang nữa, kiểu dáng và hoa văn của chúng nàng chưa từng thấy bao giờ, mới lạ vô cùng.

Tiêu Chiến đáp: "Đúng vậy."

Y không có kinh nghiệm sống chung với các phi tử xa lạ này, không đến nỗi xấu hổ, chỉ là quả thật không biết làm thế nào. Đặc biệt là mấy vị này, đến ai là ai y cũng không biết, càng không biết tiếp chuyện thế nào.

Lại nghe nàng nói tiếp: "Vòng tay này, Tiêu phi có thể cho muội muội một cái không?"

Dứt lời, nàng đưa tay lấy cây trâm tử sắc mã não kim phượng trên tóc xuống, mong chờ nói: "Đổi với người cái này được không?"

Nhìn dáng vẻ thích đến gấp rồi. Nghi phi này, tuổi không lớn lắm, tính tình thẳng thắn, tiến cung gần một năm cũng vẫn là bộ dáng kia, phi tử tặng nhau lễ vật vốn là chuyện thường, nàng liên tục đẩy trâm về phía Tiêu Chiến, "Trên tay người còn nhiều như vậy, tặng ta một cái nhé?"

"..." Tiêu Chiến nhìn thoáng qua cổ tay mình.

Có thể đổi không? Không thể. Từng cái vòng tay đều có đồ vật bên trong, làm sao có thể tặng cho nàng.

Nghi phi ở bên cạnh khẩn cầu, các phi tử chỉ cười, cũng không lên tiếng. Lệ phu nhân cũng cười, nói: "Nghi phi muội muội luôn như vậy, thỉnh Tiêu phi chớ trách."

Tiêu Chiến nói: "Không phải..."

Còn chưa dứt lời, một phi tử khác nói: "Cũng là lần đầu tiên gặp mặt, Tiêu phi thuận theo Nghi phi muội muội nhé, xem như lễ vật ra mắt?"

"Chút mặt mũi này không phải Tiêu phi cũng không cho chứ?"

Việt Đế vừa đi, một vài phi tử liền không an phận. Nghĩ đến Tiêu phi này, địa vị thấp kém, không người hỏi đến, hôm nay gặp mặt, dung mạo lại đẹp như vậy, các phi tử sao có thể không nổi hứng trêu đùa, thấy y không nói gì, trái lại càng hăng hái hơn. Đang nói chuyện, lại có phi tử lên tiếng: "Ta có một chuỗi phỉ thuý ngọc châu, đổi ngân trâm với Tiêu phi có được không? Cánh hồ điệp kia rất đẹp."

Đúng lúc này, chợt nghe ngoài đình truyền đến một câu: "Cái gì đẹp vậy? Các nương nương đang nói gì đó?"

Một thân ảnh vàng nhạt hệt như chim tước vui vẻ nhảy vào.

Đúng là Ân Sở đã vài ngày không gặp.

Từ sau yến tiệc sinh thần Thập Lục hoàng tử, nàng vẫn chưa đi mà đang ở trong cung, dù sao mấy ngày sau lại có đại yến, quanh đi quẩn lại cũng phiền phức.

Hôm nay sáng sớm đi dạo đến đây, xa xa nghe thấy các vị nương nương đang trêu đùa, tính nàng hoạt bát, quan hệ với các vị này cũng không tệ, liền tìm qua đây. Vừa vào đình, ánh nhìn đầu tiên đã bị Tiêu Chiến hấp dẫn, "Ôi..."

Thấy nàng, nội tâm Tiêu Chiến xuất hiện cảm giác kỳ quái, vô thức đảo mắt nhìn về hướng nàng bước vào, quả nhiên, phía sau nàng là Vương Nhất Bác cách vài bước đang chậm rãi đi tới.

"Thái tử điện hạ." Lệ phu nhân hòa nhã bái kiến.

"Lệ phu nhân." Vương Nhất Bác gật đầu.

Ánh mắt hắn lướt qua trong đình một vòng, nhàn nhạt nhìn không ra tâm tình.

"Người là ai? Trước đây chưa từng thấy, người chính là vị nam phi Lâu Lan sao? Ta có nghe người ta nhắc đến người." Ân Sở tò mò hỏi Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến nhìn nàng, gật đầu.

"Oa..." Nàng cảm thán, cũng không biết nên nói gì, chỉ nhìn chằm chằm Tiêu Chiến nhưng không phải ác ý, chẳng qua cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Một vị phi tử khẽ cười: "Sở Sở, chúng ta đang đổi đồ vật với Tiêu phi đây. Muốn đổi lấy trang sức trên người Tiêu phi, đáng tiếc hình như không quá nguyện ý."

Nghe vậy, Vương Nhất Bác đứng ngoài đình khẽ nhíu mày nhẹ như không.

Ân Sở nhanh miệng nói: "Không nguyện ý thì thôi vậy."

Vương Nhất Bác ở ngay bên cạnh, các nàng đương nhiên sẽ không tỏ thái độ gì với Ân Sở, phi tử kia bị nàng vô ý đối một câu, mặc dù không hài lòng nhưng vẫn không nói gì, Lệ phu nhân nói: "Sở Sở nói đúng, Tiêu phi không muốn, bọn muội muội đừng làm khó người ta."

Lại quay đầu hỏi Vương Nhất Bác: "Thái tử điện hạ sáng sớm đi dạo hoa viên cùng Sở Sở sao?"

"Ừ." Vương Nhất Bác cười cười, "Có điều sắp phải rời đi. Lễ bộ bên kia chuẩn bị rất nhiều kỳ vật quý hiếm, một lát đưa Sở Sở đi xem."

"Thật không?" Ân Sở thoáng cái ngồi dậy, mái tóc dài đen nhánh khẽ động, nàng thích nhất xem đồ quý hiếm, "Sao bây giờ Thái tử biểu ca mới nói!"

Vương Nhất Bác cũng không đáp lời, chỉ nói: "Lệ phu nhân nếu không có việc gì, vậy có hứng thú đi cùng không?"

Thái tử đã mời, Lệ phu nhân tất nhiên đồng ý, Việt Đế đi rồi, nàng ngồi ở đây cũng không có nghĩa gì, chỉ là vẫn chưa tìm được lý do thích hợp để rời đi. Mấy vị phi tử này đều có giao tình với nàng, nàng muốn đi, các vị khác cũng theo ra, Nghi phi kia vẫn không đổi được vòng tay, có chút mất hứng, lúc rời đi còn nhăn mặt phồng má.

Lệ phu nhân hữu lễ mời: "Tiêu phi có muốn cùng đi không?"

Tiêu Chiến đương nhiên không muốn đi, lắc đầu đáp: "Tạ Lệ phu nhân hảo ý, không cần đâu."

Bọn họ lục tục rời đình, Ân Sở cũng khoác tay Vương Nhất Bác chuẩn bị rời khỏi.

Trước khi đi, Vương Nhất Bác liếc mắt nhìn Tiêu Chiến lẻ loi ở lại trong đình. Người kia không nhìn hắn, cúi đầu yên lặng nghịch một mảnh nhỏ trên ống tay áo.

Vừa rồi trong lúc đang trò chuyện với các phi tử, thứ này đã bị y vô ý làm hỏng. Khá đáng tiếc, nhưng cũng không nhất định phải có. Y sửa một lúc vẫn không sửa được, trực tiếp tháo ra.

Lại ngẩng đầu nhìn, những người khác đều đã đi hết, toàn bộ hoa viên chỉ còn lại một mình y.

Tiêu Chiến quay đầu, nhìn xuống bóng của mình trên mặt hồ cạnh đình. Có gió thổi qua, mặt hồ gợn sóng lăn tăn, gương mặt y phản chiếu trên đó cũng theo đó vặn vẹo.

Gần giữa trưa, Lâu Lan Vương đến.

Lâu Lan là tiểu quốc, nhân lực không đủ, Quốc vương đi xa cũng không được như các quốc gia khác có một chuỗi dài xe ngựa, chỉ có hai ba cỗ xe, người cũng không mang nhiều, nhưng mỗi người đều có võ công xuất chúng, một đường hộ tống từ đại mạc Tây Vực đến đây.

Tiểu quốc triều bái, Việt Đế tất nhiên không xuất môn nghênh đón, chỉ ở trong điện đường chờ. Dù sao cũng đã đến một lần, hai năm qua, hai nước cũng có người đưa tin giao lưu, có thể xem là "người quen", vậy nên Việt Đế không cần đa lễ, chỉ truyền Tiêu Chiến và đủ loại quan lại ở trong điện tiếp kiến, đến giữa trưa liền hạ lệnh bãi yến, chuyện còn dư vào bàn nói tiếp.

Lâu Lan Vương thoạt nhìn là một lão đầu mặt mũi hiền hậu, có chút béo, cười rộ lên mắt híp thành khe hở, không cười thì ngũ quan rất rõ ràng, lờ mờ có thể thấy được dáng vẻ tuấn mỹ thuở thiếu thời.

Hôm nay Việt Đế tựa hồ đột nhiên rất phá lệ với Tiêu Chiến, đặc biệt cho phép y ngồi ở phía trước bên cạnh Lâu Lan Vương. Hai năm không gặp, Tiêu Chiến cũng có chút lạ lẫm với Phụ vương. Trước kia ở Lâu Lan, Phụ vương rất thương y, bởi vì mẫu phi mất sớm, còn có một vài nguyên nhân khác, Lâu Lan Vương đối với y vẫn luôn có thẹn, đặc biệt thiên vị y trong các hoàng tử. Nhưng là vua của một nước, luôn có rất nhiều chuyện bất đắc dĩ, chung quy không thể không buông bỏ một thứ gì đó.

Tiêu Chiến hiểu nhân ý, tự khắc hiểu được nỗi khổ tâm của Phụ vương, lâu như vậy không gặp, cũng vô cùng tưởng niệm, chỉ là trong trường hợp này, dù có thiên ngôn vạn ngữ cũng không tiện nói, thêm nữa hôm nay y là một phi tử, căn bản không phải hoàng thân quốc thích trò chuyện với nhau, nên chỉ cúi đầu yên lặng ăn phần mình.

Mấy việc này, y biết, người ngoài có thể không biết. Sau khi ngồi xuống, rất nhiều ánh mắt không ngừng nhìn sang bên này, một là muốn nhìn vị Tiêu phi hiếm thấy đến không thể hiếm thấy hơn, hai là muốn nhìn thần sắc, lời nói và hành động của Lâu Lan Vương.

Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nước khác hiến phi chính là tặng lễ vật, sau khi đưa đến nên xử trí thế nào, hoàn toàn phải xem ý của người nhận lễ, cho dù Lâu Lan Vương biết lễ vật hắn đưa đến bị ném trong góc khuất, căn bản cũng không thể nói gì —— chí ít lúc này nét mặt sẽ không thể hiện ra, nhưng vẫn không nhịn được muốn nhìn sang bên kia.

Tiêu Chiến giống như hoàn toàn không phát hiện, vẫn luôn cúi đầu.

Vương Nhất Bác cách y không xa, nhẹ xoay chén trà, ánh mắt như có như không rơi trên người y.

Từ sáng sớm hai người vẫn chưa có một lần giao lưu, sau khi đưa các vị kia đến hắn liền tìm lý do rời đi, lúc trở lại đình, Tiêu Chiến đã được Phạm công công đưa đi đại điện, lại một lần không gặp được.

Lúc này gặp lại chính là ở đại yến. Tiêu Chiến rủ mắt yên lặng ăn, cũng không buồn nhìn hắn một lần. Nội tâm Vương Nhất Bác nói không nên lời, theo lý Tiêu Chiến quả thật không cần phải nhìn hắn, cả hai phải giả vờ không hề liên quan...

Nhưng Tiêu Chiến, vậy mà, thực sự, đến nhìn cũng không nhìn hắn...

Còn chưa nói đến, ngồi đối diện với Tiêu Chiến chính là Cao Viễn.

Vẻ mặt Vương Nhất Bác lạnh nhạt, nhấp một ngụm trà.

Lần này Lâu Lan Vương đến không mang mỹ nhân nữa mà dâng tặng một ít kỳ hoa dị thảo chỉ có ở Tây Vực, đều là giống quý, chất đầy một xe ngựa, liếc nhìn cũng đủ hoa cả mắt.

Trong yến tiệc, Lâu Lan Vương giải thích cho Việt Đế những loại hoa cỏ này, Việt Đế vuốt râu nghe, trò chuyện được một nửa, đột nhiên nói: "Trẫm nhớ Cao ái khanh đã từng chu du đến các quốc gia Tây Vực, có thể có hiểu biết với những thứ này?"

Cao Viễn nghe vậy ngẩng đầu.

Hắn ngược lại không quá kinh ngạc. Việt Đế thường như vậy, đối với sủng thần học thức uyên bác, không biết trong lòng nghĩ gì, thỉnh thoảng rất thích hỏi hắn bất ngờ, kiểm tra một chút, có lúc thậm chí biết rõ nhưng vẫn hỏi. Dù sao Đế tâm khó dò, mỗi khi bị hỏi, Cao Viễn vẫn đường hoàng trả lời.

"Hồi bệ hạ." Cao Viễn đáp, "Thần mặc dù chu du Tây Vực, nhưng chỉ là lướt qua đặc sắc từng vùng, đối với hoa cỏ vẫn chưa nghiên cứu."

Vương Nhất Bác bên này nhàn nhạt nghe hắn lên tiếng, lại liếc nhìn Tiêu Chiến. Vẫn là đang cúi đầu ăn.

Nghe nói bên này có thần tử chu du qua Tây Vực, Lâu Lan Vương không khỏi hứng thú, hỏi: "Vậy Cao đại nhân có từng đến Lâu Lan?"

Cao Viễn cười nói: "Hiển nhiên đã đến. Nói đến Lâu Lan, thần đối với mỹ đàm 'Một đêm khuynh thành' của Tiêu phi nương nương năm đó vẫn còn ấn tượng sâu đậm."

*mỹ đàm: câu chuyện được người người ca tụng

Nghe vậy, động tác của Tiêu Chiến ngừng một chút. Vương Nhất Bác nâng chén lên môi, chậm rãi nheo mắt.

"A?" Lại nghe Việt Đế phía trên cười nói, "Còn có mỹ đàm? Nói ta nghe một chút."

________

Mi Hoa: Mặc y phục lâu ngày không mặc, mang phục sức lâu ngày không mang, lại làm mọi người kinh diễm

Thật là khiến người khác vô cùng phiền não

_(:з" ∠)_

Lúc sau đột nhiên nhắc đến Chiến Chiến, đương nhiên là bởi vì chú ý đến điện hạ đang nhìn Chiến Chiến rồi...

Cao đại nhân (cảm giác ưu việt): Thái tử điện hạ, ngươi hoàn toàn không biết gì về Chiến Chiến cả ~ hiện tại để ta nói cho ngươi biết một ít chuyện mà ngươi căn bản không hiểu được

Điện hạ: ('Δ')! →( ゚ 皿 ゚)→('Δ')!

Chiến Chiến: ⊙﹏⊙

Lâu Lan Vương: (⊙o⊙)

Việt Đế: ԅ(¯﹃¯ԅ)

Cao đại nhân, bắt đầu màn trình diễn của ngài

Cảm ơn mọi người thả tim ở chương trước
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.