"A?" Lại nghe Việt Đế phía trên cười nói, "Còn có mỹ đàm? Nói ta nghe một chút."
Không thể trách hắn không biết. Hai năm trước, lần đầu tiên Lâu Lan Vương đưa Tiêu Chiến vào kinh, hắn chẳng nhìn kỹ bất kỳ ai cả, đừng nói là nghe chuyện gì đó, chỉ là thuận miệng nói vài câu, phong phi qua loa, lúc sau cũng không hỏi đến, chỉ bàn chuyện kiến giao giữa hai nước với Lâu Lan Vương.
Lần thứ hai đến, mục đích là củng cố giao tình, chủ yếu là tặng lễ vật, chính sự cần bàn cũng không nhiều. Đúng là thời điểm thích hợp để nghe chuyện xưa.
Tiêu Chiến ngừng chớp mắt một nhịp, rất nhanh khôi phục thái độ bình thường. Nhưng đã nhắc đến y, tiếp tục cúi đầu ăn thì không thích hợp, liền đặt đũa xuống, ngẩng đầu lên.
Cao Viễn cười nói: "Thần cũng chỉ nghe thoáng qua. Lúc ấy chu du Lâu Lan, đứng ở ven đường, chợt nghe được một ít từ mọi người. Năm ấy tuyết rơi ở Lâu Lan rất nhiều, rơi cả đêm không ngừng, trong dân chúng có người từng thấy một người đứng thật lâu trên cổng thành, dung mạo tựa thần tiên trên trời, truyền thuyết ấy đến hiện tại vẫn được gọi là 'Phúc chi tương chí'."
Lâu Lan là quốc gia Tây Vực, tiếp giáp hoang mạc, trăm năm khó đón tuyết, vậy nên trong văn hóa Lâu Lan, tuyết rơi được tôn sùng là điều may, họ cho rằng hoa tuyết là 'Thần linh chi vật', tuyết rơi biểu thị thần linh chiếu cố nơi đây, sắp sửa mang đến vận may và phồn vinh.
Một đêm nọ trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bjyx-chiet-cot/2425401/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.