" Thầy Lục cứ tự nhiên nhé.
' À...ừ. " Tôi có thể tự nhiên nếu không có cái người bên cạnh!
Lục Vũ Minh ngồi trên sofa cảm thấy cái gì cũng không thể nuốt trôi
Cái người ngồi bên cạnh cách trống một khoảng kia là tình cũ Kinh Ngọc
Làm sao có thể tự nhiên được!
Cơ mà trái với tưởng tượng của cậu, Kình Ngọc có vẻ rất bình tĩnh, còn tưởng hắn sẽ từ yêu thành hận luôn chứ
Là do nhiều năm trôi qua đã có suy nghĩ khác rồi à? Cũng phải...giờ chắc tình cảm lúc đó nguội lạnh rồi
Nhưng tình cảnh khi nãy là sao? Chắc hắn chỉ muốn đùa giỡn với cậu thôi đúng không?
Lục Vũ Minh nghĩ thầm, khẽ liếc mắt nhìn qua phía Kình Ngọc thì phát hiện hắn cũng đang chống tay nhìn mình
" Sao? Sợ tôi à? " Kình Ngọc mỉm cười một cách 'hiền từ
Cậu vội tránh mặt đi, nốc hết chén rượu trái cây trên tay
Không có. " Đúng, tôi sợ...
Sợ hắn giết tôi.
Nguyên Dương ngồi đối diện nhìn một màn này không khỏi cười thích thú
" Kình Ngọc từng kể cho tớ rằng hai người từng học chung lớp, còn là người bạn rất đặc biệt, không ngờ thân đến mức này đấy " Vừa mới trở về đã đề nhau ra giỡn.
Lục Vũ Minh: "..." Nhìn thân lắm hả??
Người bạn đặc biệt??
Kình Ngọc đã kể cho nam chính mối quan hệ của họ như vậy sao??
Quan trọng hơn...
" Làm sao hai người biết nhau vậy ?
Cậu thắc mắc điều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bip-roi-nu-chinh-vay-ma-la-nam-nhan-/3623381/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.