Chương trước
Chương sau
Chương 164

Vẻ mặt Tạ Văn càng thêm hâm mộ nói: “Tớ cũng muốn ngồi một lần.”

“Không được không được, Lục tiên sinh hôm nay chỉ có thể chở một mình tớ, cậu chờ lần sau đi!”

“Hừ, quá đáng! Cậu có còn là bạn thân của tớ nữa hay không?”

Tạ Văn u oán nhìn Tôn Tiểu Sở, đưa tay chọc chọc người Tôn Tiểu Sở, hai cô gái náo loạn một hồi mới dừng lại.

Đường Húc chạy đến trước mặt Lục Vân, sùng bái nói: “Anh trai, anh ngầu quá, có thể cho em mượn xe đạp của anh một lát không, chỉ một lát thôi.”

Anh trai Đường Húc là Đường Lỗi tuy rằng không phải thứ gì tốt, nhưng tiểu tử này vẫn rất ngoan, cho nên Lục Vân chỉ hơi do dự một lát, liền gật đầu.

“Có thể cho cậu mượn chơi một lát, nhưng tôi phải nhắc nhở cậu, chiếc xe bảo bối này của tôi biết nhận chủ, cậu cưỡi nó thì cũng đừng quá thất vọng đấy.”

“Được, cảm ơn anh.”

Đường Húc kích động không thôi cưỡi lên xe đạp, nhưng đạp trái đạp phải, cho dù là dùng hết sức từ lúc bú sữa đến giờ, cũng không đạp ra cảnh tượng trong tưởng tượng của cậu ta.

Đây là một chiếc xe đạp bình thường đến không thể bình thường hơn.

Thật sự là kỳ quái!

Chẳng lẽ chiếc xe đạp này thật sự biết nhận chủ?

Đường Húc thử vô số lần, cuối cùng đành phải ngoan ngoãn từ bỏ, chiếc xe đạp quỷ dị này, cậu quả thật không khống chế được.

Đường Húc nào có biết, chiếc xe đạp này kỳ thật là một pháp khí, chỉ có rót chân khí vào nó mới có thể phát huy ra hiệu quả, không có chân khí nó chỉ là một chiếc xe đạp bình thường mà thôi.

Hai nữ sinh nhìn thấy một màn như vậy, càng thêm sùng bái Lục Vân.

Xem ra thật sự chỉ có Lục tiên sinh, mới có thể cưỡi được tốc độ như vậy.

Xong rồi xong rồi, trái tim thiếu nữ rơi vào tay giặc rồi!

Đang!

Đúng lúc này, đỉnh núi đột nhiên truyền đến tiếng chuông đồng, vang vọng khắp Thiên Đãng Sơn.

Vẻ mặt Đường Húc uể oải nhìn về phía đỉnh núi nói: “Hoàng Mi đại tiên sắp bắt đầu tụng kinh rồi, chúng ta mau đi lên đi!”

“Ừ, Lục tiên sinh cũng đi cùng chúng tôi đi, rất thần kỳ.” Tôn Tiểu Sở kéo cánh tay Lục Vân nói.

Dù sao cũng đã đến đây rồi, vậy thì đi xem đi!

Lục Vân khẽ gật đầu, trong ánh mắt lại hiện lên một tia cảnh giác.

Ngoại trừ Đường Lỗi thì ba người còn lại Lục Vân đều nhìn thấy trên mặt bọn họ có một luồng sát khí, cho thấy cả ba người này đều đã nghe qua Hoàng Mi Đại Tiên tụng kinh.

Hắn muốn xem vị Hoàng Mi Đại Tiên kia rốt cuộc là nhân vật phương nào.

Đi theo đám người, mấy người Lục Vân đi bộ lên núi.

Đỉnh núi.

Đứng sừng sững là một tòa đạo quán cũ kĩ.

Chỉ thấy một lão đầu khô gầy mặc đạo bào ngồi xếp bằng trong đó, ông ta nhắm mắt lại, điểm chú ý chính là hai hàng lông mày màu nâu vàng trên mặt ông ta cực dài, giống như rèm cửa rủ xuống.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.