Đương nhiên Sở Dao hiểu được ý của Lục Vân, lông mày nhăn lại một cái, nhưng vẫn vùng vẫy nói: "Em hiểu cái gì, sư phụ chị nói, cái này kêu thiên phú dị bẩm, nếu cứ như chị hai, nói không chừng vừa vào tới cửa mộ đã bị ngực làm kẹt lại rồi!"
"Nhỏ chính là nhỏ, không nên tìm lý do."
"Là Thiên phú dị bẩm!! "
"Là nhỏ."
Lục Vân nói xong còn duỗi ra một đầu ngón tay chọc chọc.
Hành động này là để chị năm nhận ra chỗ còn thiếu của mình, muốn cô dũng cảm thừa nhận sự thật.
Mặt mày Sở Dao nhất thời tối sầm, mặt cười lạnh nói: "Chị nói thiên phú dị bẩm chính là thiên phú dị bẩm, em còn dám nói nữa, chị… chị liền đánh chết em đó Tiểu Lục Vân!!"
Nói xong thân thể yêu kiều của cô nhoáng lên một cái, giống như một một con cọp cái, mạnh mẽ xông về phía Lục Vân.
Đồng thời trong tay còn xuất hiện một viên linh đang kỳ quái, đinh linh linh lay động, một vòng sát khí lập tức cắn về phía Lục Vân.
"Hôm nay chị sẽ cho em thưởng thức sự lợi hại của sưu hồn linh này, hừ!"
Sở Dao ngạo kiều hừ một tiếng, ra tay thật sự không lưu tình chút nào.
Hai mắt Lục Vân híp lại, trong ánh mắt toát ra vẻ đăm chiêu.
Hắn đã nhìn ra, chị năm thật sự không phải người tu luyện, mà là một người tu đạo.
Phải nên nói là người của Thiên Đạo Tông, chủ yếu đều là người tu đạo, kể cả lão
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-va-bay-chi-gai-cuc-pham/2989315/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.