Chương trước
Chương sau
"Chị năm, chị ở chỗ này nhìn là được rồi, em đi xử lý bốn tên lưu manh kia."

"Không được, chúng ta nhất định phải tuân theo tông chỉ ban đầu, bất kể thực lực đối thủ như thế nào, đều phải chạy trốn trước, chỉ khi chạy trốn thì chúng ta nới có thể ra tay phản kích."

"Đây là tông chỉ nhảm nhí gì vậy? Bây giờ em rút khỏi Thiên Đạo tông có quá muộn không?"

"Vậy thì em là kẻ phản đồ tông môn."

"..."

Cuộc trò chuyện giữa hai người tự nhiên rơi vào tai của bốn tên tà linh giáo, khuôn mặt của bọn chúng đột nhiên vặn vẹo vào nhau, giận dữ hét lên: "Cẩu nam nữ các người, đang muốn chơi đùa cùng chúng tôi à?"

Cẩu nam nữ?

Sắc mặt Lục Vân lập tức tối sầm lại, hắn không thèm để ý đến tông chỉ vớ vẩn đó nữa, nháy mắt thở ra một hơi lạnh lùng, có thể giết chết bốn người mặc áo choàng đen.

Bah!

Một chưởng như sấm, một đạo điện quang màu lam từ đầu ngón tay bắn ra, cơ hồ là trong nháy mắt, thân thể tên đàn ông mặc áo choàng đen biến dạng trong chốc lát, sau đó hóa thành tro bụi bay đi, không còn sót lại thứ gì.

"Võ giả!"

Sắc mặt của ba người mặc áo choàng đen sợ đến mức tái nhợt đi, nhìn trái nhìn phải, trong ánh mắt tràn đầy kinh hãi.

Họ thực sự không ngờ rằng chàng trai trẻ này lại là một võ giả với thực lực mạnh mẽ như vậy.

Họ đang tự ném mình vào bẫy!

Lục Vân quay đầu lại nói: "Chị năm, mau nhìn xem, em đang bao vây ba người bọn họ, chị có muốn em giữ lại một mạng cho chị tích lũy kinh nghiệm không?"

"Mẹ kiếp, thằng nhãi này lại lấy chúng ta ra làm trò tiêu khiển!"

Ba tên mặc áo choàng đen phẫn nộ, trong cuộc đời bọn chúng chưa bao giờ phải đối mặt với sự khinh miệt trắng trợn như vậy, trong lòng vô cùng tức giận, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc bỏ chạy mà hét lớn: "Cẩu nam nữ, đắc tội với tà linh giáo của chúng ta, các người sẽ chết rất thảm!"

"Muốn chạy?"

Ánh mắt Lục Vân kiên định, một cỗ khí thế bá đạo đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể, hắn quát: "Nghe cho rõ, người giết bọn mày, chính là đại đệ tử của Thiên Đạo Tông, Vương Cương!"

Mỗi một lời nói ra liền hóa thành một đạo ấn phù màu xanh, oanh kích lên cơ thể ba người mặc áo choàng đen, trong chốc lát bọn chúng liền biến mất.

Ừng ực!

Sở Dao ngã khụy xuống suối.

Sau khi Lục Vân xử lý xong ba người đàn ông mặc áo choàng màu đen, lạnh lùng quay lại bên cạnh Sở Dao, nói: "Sao vậy, chị năm, vừa rồi em có vô tình làm chị bị thương không?"



"Khụ khụ… Không có gì không có gì, Tiểu Lục Vân vừa rồi em thật sự là quá bá khí, đúng rồi… Làm sao em có thể trở thành võ giả? không phải em cũng như chị, đều là tu đạo sao?" Sở dao nhìn thần thái cường bạo của Lục Vân, hỏi.

Lục Vân nói: "Tình huống của em khá đặc biệt. Bây giờ không chỉ có em, chị cả và chị ba dưới sự hỗ trợ của em cũng trở thành võ giả, nếu chị cũng..."

"Không, không, nếu giờ em hướng dẫn chị tu luyện, vậy em tính là sư huynh của chị hay là sư phụ của chị, chẳng phải như vậy vai vế sẽ bị rối loạn lên hết sao, em nói coi có đúng không?" Sở Dao vội vàng lắc đầu nói.

Không có vấn đề gì cả!

Hai người trở về biệt thự Lục Nhân.

Các chị em khác của cô không có ở nhà.

Sở Dao vừa về đến nhà liền lao vào phòng tắm, dù sao cô cũng vừa trộm mộ của lão thủ lĩnh tà linh giáo, mặt dù cô đã rửa sạch nhưng người vẫn còn bẩn, cảm thấy rất khó chịu.

Lần tắm rửa này kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, như để gột rửa hết những điều xui xẻo trên cơ thể.

Sở Dao gội rửa hết tất cả.

Tắm xong cô lại bối rối, vì đã mắc phải sai lầm giống như Diệp Khuynh Thành năm đó, quên mang quần áo sạch vào, thậm chí còn mắc một sai lầm nghiêm trọng hơn cả Diệp Khuynh Thành.

Năm đó, sau khi Diệp Khuynh Thành tắm xong, không hiểu sao khi đi ra cô ấy chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm, cuối cùng không cẩn thận làm rơi xuống, lại không may bị Lục Vân nhìn thấy.

Nhưng Sở Dao còn hơn thế.

Vừa tắm vừa giặt giũ, dường như đã hoàn toàn quên mất Lục Vân đang ngồi trong phòng khách, còn tưởng rằng bọn họ vẫn là chị em như trước, mặc hay không mặc gì cũng không quan trọng.

Vì vậy, khi cô vừa bước ra vừa lau mái tóc ướt của mình bằng khăn tắm, thì cảnh tượng trong phòng như đóng băng lại trong giây lát.

Bởi vì thời gian tắm đủ lâu, Sở Dao vừa mở cửa phòng tắm ra, làn sương nước trắng xóa bên trong cũng bay ra, giống như cô là tiên nữ từ trong truyện bước ra.

Nhưng mà tiên nữ quên mặc quần áo.

Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau.

Sở Dao vừa lau mái tóc ướt của mình thì sững người, sau đó mặt đỏ bừng mà hét lên, ném khăn tắm vào mặt Lục Vân rồi lao nhanh vào phòng ngủ.

"..."

Lục Vân lấy chiếc khăn tắm đang phát ra mùi thơm cơ thể nồng nàn trên mặt xuống, lông mày cau chặt, trong đầu chạy loạn: A B C D E!

Có vẻ như trước đó hắn nhìn lầm rồi.

Cũng không phải chị năm không có gì cả, chỉ là do thấy qua cái của các chị em khác của cô, cho nên mới cảm thấy của chị năm bình thường hơn, đương nhiên, còn phải trách cô quấn nó quá chặt, dù biết là làm như vậy để thuận tiện cho việc đi lại trong mộ.

B.

...



Hai ngày sau.

Khi Lục Vân nhìn thấy Thiên Diệu Tử, sư phụ của Sở Dao, cũng là sư cô của Lục Vân, cuối cùng cũng hiểu tại sao bà ấy nói Sở Dao có thiên phú dị bẩm

Bởi vì.

Đây mới gọi tầm thường thực sự…!

Sở Dao cung kính nói: "Sư phụ, con đã nói cho sư huynh biết về tông chỉ của Thiên đạo tông chúng ta, nhưng hắn vẫn còn một số vấn đề muốn hỏi người."

Thiên Diệu Tử gật đầu, nhìn Lục Vân và nói: "Xem ra lúc đó giao nhiệm vụ dạy dỗ cho Thiên Huyền Tử sư huynh là rất đúng đắn. Sau mười lăm năm mà có thể trưởng thành đến mức này đã là rất tốt rồi. Con có vấn đề gì muốn hỏi ta sao, mặc dù có thể hỏi, nhưng có một số câu ta không nhất thiết phải trả lời."

Nhất thời Lục Vân không nói nên lời.

Đã nói như vậy rồi, vậy rốt cuộc hắn có nên hỏi hay không?

Chắc chắn, Thiên Đạo tông cũng không phải là một tông môn đoan chính gì.

Lục Vân suy nghĩ một chút, cuối cùng hỏi ra tất cả những nghi vấn trong lòng, đại khái là về thân thế của bản thân, còn có kẻ phía sau vạch ra kế hoạch, rốt cuộc có dụng ý gì? Và còn có Thiên Đạo tông này, cuối cũng đã xảy ra chuyện gì?

Thiên Diệu Tử yên lặng lắng nghe, cuối cùng chỉ mỉm cười đầy ẩn ý và nói: "Khi đến lúc, mọi thứ sẽ được tiết lộ. Điều con cần làm bây giờ là bảo vệ mấy chị gái của mình."

Quả nhiên, hỏi rồi cũng vô nghĩa.

Lục Vân có vẻ bực dọc khi bị những người này chơi đùa như một con khỉ.

Lúc này, Thiên Diệu Tử đột nhiên kéo hắn sang một bên, thần bí nói: "Cái kia… Sư điệt, ta hỏi con một câu, con đã trở lại Giang Thành lâu như vậy, nắm bắt được bao nhiêu rồi?"

Lục Vân trợn tròn mắt ngay lập tức nói: "Nắm bắt cái gì?"

"Đương nhiên là chị gái của con..."

Nói xong còn nháy mắt, thử nhìn xem có chỗ nào trông giống một đạo cô nghiêm túc không.

Mặc dù Lục Vân hoài nghi, nhưng vẫn thật thà nói: "Sư phụ con nói, trước khi vô danh thần công chưa đại thành, không được dễ dàng phát tiết Nguyên Dương, cho nên con vẫn luôn an phận thủ thường."

"Thiên Huyền Tử sư huynh thật sự nói với con như thế?"

Sắc mặt Thiên Diệu Tử nhất thời trở nên có chút cổ quái, nhìn thấy Lục Vân gật đầu, không khỏi cười nói: "Ha ha, sư huynh rất biết chơi, thật thú vị."

"Có ý gì?" Lục Vân khó hiểu.

"Không có việc gì, ngoan ngoãn nghe lời sư phụ con nói được rồi, nhớ kỹ, bảo vệ tốt các chị gái của con."

Thiên Diệu Tử cũng không giải thích gì nhiều, nụ cười hàm chứa ý sâu xa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.