Chương trước
Chương sau
Thiên Diệu Tử nhẹ nhàng rời đi như lúc đến, vẫy vẫy ống tay áo không để lại chút bụi trần.

Lục Vân lại muốn kiếm đồ chọi bà ta, nghi hoặc trong lòng không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng mơ hồ.

Còn không bằng không tới!

Sở Dao lắc đầu, tò mò hỏi: “Sư huynh, vừa rồi sư phụ muội đã nói nhỏ gì với huynh vậy?”

“Muội thật sự muốn biết?”

“Muốn, đương nhiên huynh có thể không trả lời.”

Hiện tại Lục Vân nghe thấy ba chữ ‘ Kông trả lời’ thì muốn phát điên, câu này không phải trêu cợt người ta sao?

Hắn không giống đạo cô không đứng đắn vừa rồi, thích khoe khoang làm ra vẻ, vì thế nghiêm túc trả lời: “Bà ta nói muốn em tìm cơ hội ngủ chị.”

“?” Sở Dao sửng sốt.

Sau đó gương mặt cô đỏ bừng, đôi mắt xinh đẹp chứa đầy nổi giận, nói: “Tiểu Lục Vân em nói bậy, sư phụ chị là người đứng đắn, sao có thể nói mấy câu lưu manh như vậy với em, em không được sỉ nhục sư phụ chị!”

“Sư phụ chị đứng đắn? Em đã gặp nhiều người như vậy rồi, chỉ có bà ta không đứng đắn nhất.”

Lục Vân nói thầm một câu trong lòng, nhưng cũng không thốt lên, bởi vì hắn biết nếu để chị năm nghe thấy lời này thì nhất định lại tức giận.

Có thể cảm nhận ra điều này từ giọng điệu của cô.

Về đến nhà, Diệp Khuynh Thành bắt chéo chân ngồi trên sô pha, dáng ngồi này không những không chướng tai gai mắt, ngược lại còn tạo nên nét quyến rũ khác thường, cái quần màu đen ôm sát đã làm cặp chân vốn tinh tế mượt mà kia càng thêm cân đối.

Thấy Lục Vân trở về, cô vui mừng ra mặt, nhích mông qua bên cạnh rồi vỗ vị trí mình vừa ngồi và nói: “Tới đây, tiểu Lục Vân em ngồi ở đây, chị có chuyện cần thương lượng với em.”

Sở Dao rất thức thời mà trở về phòng mình.



Lục Vân lại nghi hoặc đi qua ngồi xuống, còn có thể cảm giác được độ ấm do Diệp Khuynh Thành để lại trên sô pha, hắn hỏi: “Làm sao vậy chị Khuynh Thành?”

Hôm nay tâm tình Diệp Khuynh Thành rất không tồi, nghiêng người ngóng nhìn Lục Vân và nói: “Tiểu Lục Vân, phía Kim Lăng Khương nói muốn giao hết xí nghiệp gia tộc cho tập đoàn Khuynh Thành chúng ta, em nói xem chị có nên chấp nhận không?”

Từ lần trước Lục Vân đi đến Kim Lăng gây một một loạt sự kiện, Khương Chính Hồng đã cảm thấy tôn kính và bội phục hắn từ đáy lòng.

Khi đi đến tỉnh Diệp gia Giang Nam hỏi thăm thì mới biết được từ miệng Khương Lam, rất có khả năng thanh niên tên là Lục Vân này sẽ trở thành cháu rể tương lai của mình, Khương Chính Hồng lập tức cao trào ngay tại chỗ.

Lục tiền bối là nhân vật như thế nào?

Đó chính là cao nhân tuyệt thế ép cho Võ Minh khu Đông Hải cũng phải cúi đầu!

Bảo là Khương Chính Hồng tặng xí nghiệp gia tộc cho Diệp Khuynh Thành, chi bằng nói là ông gián tiếp đưa cho Lục Vân, về sau chỉ cần hai người kết hôn thì thứ của Diệp Khuynh Thành còn không phải của Lục Vân sao?

Hơn nữa có cao nhân tuyệt thế như Lục Vân trấn giữ, Khương Chính Hồng tin chắc rằng địa vị của Khương gia bọn họ ở Kim Lăng ít nhất cũng không bị ai lay động trong vòng trăm năm, cho dù muốn tiến quân kinh thành cũng chưa chắc không thể.

Đương nhiên còn có một nguyên nhân khiến Khương Chính Hồng quyết định làm như vậy, chuyện lúc trước làm ông quá thất vọng về đám người Khương Thừa Nghiệp, ông nghĩ so với giao tương lai của gia tộc cho họ, còn không bằng đưa cho Diệp Khuynh Thành.

Nếu Diệp Khuynh Thành không chịu nhận lấy, cho dù là giao cho Diệp Hướng Vinh trước kia ông xem thường cũng tốt hơn đám người Khương Thừa Nghiệp.

Đây là ý của Khương Chính Hồng, đương nhiên cũng là ý của lão tổ tông Khương gia - Khương Thiên Viễn.

Biết được chuyện này, Diệp Khuynh Thành lập tức tìm Lục Vân thương lượng.

Lục Vân cười nói: “Không phải chuyện tốt sao, chứng minh tương lai của tập đoàn Khuynh Thành rất có tiềm lực, sớm hay muộn gì cũng có ngày trở thành xí nghiệp nổi danh toàn bộ Long quốc, thậm chí là cả thế giới.”

Hoàn toàn có thể dự kiến được tương lai của tập đoàn Khuynh Thành.

Chỉ riêng loại mặt nạ Thần cấp ‘ Khuynh Thế Dung Nhan ’ này, nếu tuyên truyền quảng cáo đúng cách thì chỉ cần một thời gian là danh tiếng sẽ càng ngày càng tốt, trở thành nhãn hiệu mặt nạ đỉnh cấp thế giới cũng không thành vấn đề.

Diệp Khuynh Thành nói: “Chị biết đây là chuyện tốt, chẳng qua những chuyện xảy ra gần đây làm chị cảm thấy như đang nằm mơ, trong lòng có chút không yên.”

Ba tháng trước tập đoàn Khuynh Thành chỉ là một công ty nhỏ của Giang Thành, nhưng chỉ qua hơn ba tháng đã nhảy vọt trở thành tập đoàn chục tỷ, thậm chí còn đang phát triển mạnh.



Đổi lại là ai cũng sẽ có cảm giác hoảng hốt.

Diệp Khuynh Thành lo lắng là chi nhánh công ty tỉnh thành vừa thành lập không lâu, nếu lại thâu gom sản nghiệp của Khương gia vào danh nghĩa thì sải bước này cũng quá lớn.

Lục Vân an ủi: “Chị, chị phải tin tưởng thực lực của mình, sớm muộn gì tập đoàn Khuynh Thành cũng sẽ trở thành xí nghiệp tầm cỡ thế giới, sẽ có ngày chị phải đối mặt, nếu thật sự ngại mệt thì cùng lắm làm chưởng quầy phủi tay như chị ba là được.”

“Vậy quá vô trách nhiệm...”

Diệp Khuynh Thành nhíu mày suy tư, đang tập trung thì bỗng cảm thấy hai chân bị người ta dùng tay căng ra, lập tức khiếp sợ, vội giãy giụa cho Lục Vân một đạp rồi nổi giận nói: “Tên hư hỏng này, em làm gì vậy?”

Lục Vân vô tội nói: “Không phải chị lo lắng sải bước của mình quá lớn, sợ sẽ căng háng sao, em chỉ muốn chứng minh cho chị xem hai chân chị rất mềm dẻo, hoàn toàn không cần lo lắng như vậy.”

Chỉ cần thực lực đủ mạnh thì sải chân lớn hơn nữa cũng đã sao?

Gương mặt Diệp Khuynh Thành lại ửng đỏ, thở dài một hơi và nói: “Có ai chứng minh như em sao? Chị thấy em chỉ đang muốn chơi lưu manh.”

Cô trừng đôi mắt đẹp, lườm Lục Vân một cái.

Vừa rồi cô thật sự khiếp sợ, đang êm đẹp ngồi trên sô pha thì đột nhiên có một đôi tay sờ qua, cưỡng chế tách hai đầu gối của cô ra, trong nháy mắt có cảm giác nơi kia bị mở rộng ra, có thể không kinh hoảng sao?

Nhưng Diệp Khuynh Thành cũng không trách cứ thêm, cô biết rõ đứa em trai này có đức hạnh gì, một lát sau bỗng lộ ra nụ cười gian xảo và nói: “Tên hư hỏng, chị nói với em một chuyện nữa.”

“Cái gì?” Thấy dáng vẻ thần bí của cô, trong lòng Lục Vân không khỏi tăng thêm vài phần tò mò.

Diệp Khuynh Thành nói: “Chị sáu Tiêu Thấm của em đang quay phim mới, đúng lúc tập đoàn Khuynh Thành chúng ta tài trợ cho bộ phim này, em thấy chị có nên dùng thân phận người tài trợ để nhét em vào làm diễn viên quần chúng, dọa chị sáu của em không?”

Lục Vân cổ quái nhìn cô một cái và nói: “Chị Khuynh Thành, em phát hiện tuy mặt ngoài chị lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra trong các chị gái thì chị là hư nhất!”

Lúc trước người nói muốn dọa chị ba cũng là cô. Lục Vân không thể không hoài nghi có phải sự cao ngạo lạnh lùng của cô đều là ngụy trang không.

“Em dám bôi nhọ chị, muốn ăn đòn!” Diệp Khuynh Thành tức giận ném đôi giày xăng đan ra, sau đó trực tiếp nhét bàn chân ngọc tuyết trắng trong trẻo của mình vào miệng Lục Vân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.