Chương trước
Chương sau
"Sư bá?"

Lời nói Sở Dao có chút kỳ quái, nhất thời làm Lục Vân ngây người ra, cho rằng đầu óc cô hỏng rồi, bắt đầu nói nhảm!

Nhưng ngay sau đó Sở Dao nói: "Đúng vậy, sư phụ của em có phải là Thiên Huyền Tử không? Sư phụ của chị là Thiên Diệu Tử. Bọn họ là sư huynh muội của nhau. Vậy thì sư phụ của em không phải là sư bá của chị sao?"

"Này..."

Trong chốc lát, trong đầu Lục Vân đột nhiên vang lên một trận ong ong, mở to hai mắt trừng lên.

Hình như hắn có nghe lão đạo sĩ nói đạo hào của ông ấy là Thiên Huyền Tử, nhưng Lục Vân không nghĩ gì nhiều, chỉ cho rằng lão đạo sĩ là một người cô độc mà thôi.

Nhưng những lời của chị năm nói đã khiến hắn nhận ra rằng mọi thứ không hề đơn giản như vậy.

"Chờ em thấm cái..."

Lục Vân hít sâu một hơi, cố gắng áp chế chấn động trong lòng, một lát sau lại nói: "Ý của chị là, thật ra chúng ta là người cùng một tông môn, mà chị… dựa theo vai vế mà nói, chị là sư muội của em sao?"

Chị gái trở thành sư muội có thứ kích thích như vậy sao?

Sở Dao nghiêm túc gật đầu, nói: "Đúng vậy."

Lục Vân hít sâu một hơi, rất nhanh liền phản ứng lại, vỗ nhẹ vào đầu Sở Dao, nói: "Vậy chị còn không mau gọi em sư huynh đi!"

Vốn tưởng Sở Dao sẽ tức giận, ai ngờ cô chắp tay trước ngực nói: "Sở Dao bái kiến sư huynh."

Thanh âm trong trẻo dễ nghe, giống như một trận gió thoảng qua căn nhà gỗ trong sơn cốc, dưới mái hiên những chiếc chuông gió đung đưa nhẹ nhàng, chúng chơi ra những tấu khúc chữa lành tâm hồn.

Lục Vân thực sự chưa bao giờ dám mơ rằng một ngày nào đó dựa vào vai vế mà hắn có thể hạ chị năm xuống dưới mình như vậy.

Đừng nói nữa, thực sự rất thú vị.

"Gọi lại một lần nữa."

"Chào sư huynh."

"Gọi lại."

"...."

"Tiểu Lục Vân, có phải em cố tình chọc giận chị đúng không? Đừng quên, chị là chị gái của em đó!"



Trên khuôn mặt thanh tú của Sở Dao rốt cục cũng hiện lên một tia tức giận, cô chống nạnh một cách đầy giận dữ và hét lên: "Gọi chị gái, năm mươi lần!"

Sự kiêu căng ngạo mạn của Lục Vân nhất thời bị quét sạch.

Quả nhiên là trả giá chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.

Sau khi thành thật gọi chị gái năm mươi lần, Lục Vân hỏi: "Chị năm, nếu chị nói như vậy, thì chị sớm đã biết em vẫn còn sống?"

“Tất nhiên, sư phụ của chị đã nói cho chị biết từ lâu rồi, nhưng sư phụ của chị cũng đã nói chị tạm thời không thể tiết lộ tin tức về em cho bất kỳ ai, vì vậy chị đã giữ kín nó với các chị em khác!"

Nghe những gì Sở Dao nói, Lục Vân ngay lập tức cảm thấy tốt hơn.

Lúc đầu còn tưởng rằng chị năm không quan tâm đến mình nữa, nhưng hóa ra là do chị ấy đã biết mình còn sống nên đương nhiên sẽ không kích động như các người chị khác khi nhìn thấy mình.

Rất nhanh Lục Vân lại tò mò hỏi: "Đúng rồi, chị năm, chị nói chúng ta có tông môn, vậy tên của tông môn của chúng ta là gì? Vị trí tông môn ở nơi nào? Còn có, chị biết sư phụ của em hiện tại ở nơi nào không?"

Trong lòng Lục Vân thực sự có quá nhiều nghi ngờ.

Ngay từ ngày đầu tiên trở lại Giang Thành, hắn đã phát hiện trong người mình có quá nhiều bí ẩn, để giải thích những bí ẩn này chỉ có cáchcách đi tìm lão đạo sĩ.

Sự xuất hiện của chị năm dường như mang đến hy vọng giải quyết được bí ẩn.

Sở Dao nhìn hắn một cách kỳ lạ, nói: "Thực sự chị không biết sư bá đã làm gì trong suốt những năm qua, nhưng ông ấy không nói em bất cứ điều gì à?"

"Ông ấy chính là một người vô trách nhiệm, nếu không ông ấy cũng sẽ không lấy tranh của em vẽ bán kiếm tiền." Lục Vân tức giận nói.

"Được, chị sẽ trả lời, chị không biết vị trí của tông môn, sư phụ cũng chưa từng nói cho chị biết, về phần sư bá ở đâu, ngay cả em đệ tử thân truyền cũng không biết, vậy làm sao chị biết được?"

"..."

Vậy cuối cùng đã trả lời chưa?

Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của Lục Vân, Sở Dao đắc ý lắc đầu và nói: "Nhưng đừng nản lòng, ít nhất chị biết tên của tông môn của chúng ta!"

Lục Vân mong đợi hỏi: "Tên của tông môn chúng ta là gì?"

"Thiên Đạo tông."

"Thiên Đạo tông?"



"Đúng vậy, Chưởng thiên hạ chi đại Đạo, thiết vạn linh chi Thiên cơ, Thiên Đạo tông!"

"Chưởng thiên hạ chi đại Đạo, thiết vạn linh chi Thiên cơ*, Thiên Đạo tông, cái tên này dường như ẩn chứa ẩn ý cao cả gì đó… sư môn của chúng ta, nhất định là vô cùng nổi danh!" (Đạo trong đại đạo tặc khống chế thiên hạ, Thiên trong đánh cắp thiên cơ của vạn vật có linh hồn)

"Ẩn ý cao cả?"

Sắc mặt Sở Dao đột nhiên có chút cổ quái, cô nói: "Chị thì không thấy như vậy, thậm chí còn có chút xấu hổ."

"Sư phụ nói, những người bên ngoài kia mỗi ngày gọi chúng ta là Kê Minh Cẩu* tông, sư phụ cũng nói thêm, nhất định không được tiết lộ tên tông môn trước mặt người ngoài, nếu không rất dễ bị người ta đánh chết. (Ý khinh bỉ, chỉ vật thấp kém…)

Nhất thời sắc mặt Lục Vân tối sầm lại, nói: "Vì bọn họ ghen tị, trên thế giới này có quá nhiều con mắt màu hồng*, họ nhìn người khác rất tệ, không tiết lộ ra bên ngoài cũng tốt, không thôi sẽ bị người ta bình luận tiêu cực một cách ác ý." (chỉ những người ganh đua, đỏ mắt với thành quả của người khác)

"Bình luận tiêu cực ác ý như thế nào?"

"Không có gì đâu, chị chỉ cần nhớ kỹ, bọn họ càng ghen ghét, thì khả năng tương lai tông môn chúng ta phát triển mạnh càng lớn, Thiên Đạo tông, vừa nghe tới liền cảm thấy tim đập loạn nhịp."

Lục Vân rất hài lòng với cái tên này.

Chỉ có một điểm làm hắn không hiểu.

Một tông môn vừa điên cuồng và tuyệt vời như vậy. Tại sao lão đạo sĩ lại muốn giấu đi, ở trong đạo quán mười năm, cũng không nói cho mình một tiếng.

Sợ hắn sẽ lấy cái cái tên này ra ngoài khoe khoang sao?

Vậy là không tin tưởng hắn quá rồi.

Sở Dao nhìn bộ dạng có phần tự hào của Lục Vân, biểu cảm trên khuôn mặt nhỏ của cô càng trở nên kỳ lạ hơn, cô nghĩ đầu óc của Tiểu Lục Vân nhất định có vấn đề vậy mà hắn lại nên mới cảm thấy cái tên Thiên Đạo tông này thật tuyệt.

Không thấy xấu hổ sao sao?

Lúc này Lục Vân mới từ trong tưởng tượng vô hạn về Thiên Đạo tông vừa rồi mà hoàn hồn lại, lén liếc Sở Dao một cái nói: "Em không có ý gì…. nhưng chị năm, nhiều năm như vậy rồi mà chị chậm lớn quá phải không?"

"Chậm lớn? Em nói bậy!"

Sở Dao kiễng chân lên, đầu tiên là dùng tay so đầu mình và đầu hắn, thấy mình đã ngang tai Lục Vân thì cô ta so đo, nói: "Chị chậm lớn hồi nào chứ?"

Lục Vân nói: "Em đang nói về chiều cao à?"

"Ờ..."

Theo ánh mắt của Lục Vân, Sở Dao cúi đầu, ánh mắt rơi vào bộ ngực nhỏ nhắn của cô, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.