Hai ngày sau, Giang Khương đứng ở cửa lớn của Phong Động La Dương Sinh, nhìn ba người lo lắng đi đến, trên mặt lộ nụ cười khổ bất đắc dĩ.
Nếu các đời Tổ sư gia Thiên Y viện mà biết được, không chỉ nhiều người vào bên trong Phong Động Long Sơn như vậy, hơn nữa sơn trưởng của kẻ thù Cổ Môn cũng được cho vào Phong Động Long Sơn, chỉ sợ đầu đám người ấy cũng bốc hỏa mà bò ra khỏi phần mộ mà thôi.
- Ôi chao... Các con nhìn xem, nhìn xem này... Thằng ranh các con ngày đêm mong nhớ giờ mặt lại như mướp đắng đợi các con đấy. Nhớ nhung hắn như vậy đã thiệt thòi chưa!
Tôn Diệu Nguyệt Tôn sơn trưởng đại nhân miệng lưỡi chua ngoa, chỉ vào Giang Khương mặt đang cười khổ, dạy dỗ hai đệ tử bên cạnh mình.
Chẳng qua quay đầu lại liền thấy hai đệ tử của mình một người thì mặt mày nhiệt liệt, một người dù mặt lạnh nhạt nhưng đôi mắt đã nhìn chằm chằm vào phía bên kia, ánh mắt nóng bỏng, cho dù là ai cũng nhận ra được.
Thấy cảnh tượng này, sơn trưởng đại nhân chợt tái mặt, sau đó căm tức hừ một tiếng, nói:
- Thôi xong thôi xong... Đều là khuỷu tay hướng ra ngoài cả!
Giang Khương nhìn Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đã lâu không thấy ở phía đối diện, vẻ tươi cười trên mặt trở nên nồng đậm.
- Lâu quá không gặp rồi...
- Đúng vậy... Anh Giang Khương, anh còn chẳng thèm gọi điện cho em!
Thấy Giang Khương, Lý Tiểu Vũ vui vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3723483/chuong-1316.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.