- Thường ủy Giang... Ngài đừng đi. Không chừng phía Sư Khung đã mai phục sẵn rồi... Chúng ta cứ xem một chút, trong thời gian ngắn bọn chúng cũng không làm gì được chúng ta đâu!  
 Nhìn Giang Khương bay vút tới, rõ ràng thành viên ngoại viện đang lo lắng ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm. Có người đàn ông này ở đây, bọn họ luôn thấy an toàn hơn nhiều.  
 Nhưng nhìn thấy Giang Khương rõ ràng đã rút đao ra, chuẩn bị xông ra chém giết, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý vội vàng tới đón đầu, ngăn Giang Khương phóng tới.  
 Lúc này bọn họ đã không thể để vị thường ủy Giang này mạo hiểm nữa. Qua mấy lần đột kích, nếu phía yêu tộc còn chưa chuẩn bị thi thố tốt hoàn toàn thì ngay cả bọn họ cũng không thể nào tin được!  
 Giang Khương khẽ cau mày, đeo lại trường đao lên lưng, nhìn lan can hợp kim bị đập chấn động rầm rầm, đau đầu thở dài, sau đó quay lại nhìn đám người Tôn Diệu Nguyệt đang đứng cách cửa ra không xa, vẫy vẫy tay với họ.  
 Nhìn ba cô gái tuyệt sắc bay vút xuống, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý nhìn nhau một cái, đều thấy vẻ cười khổ trong mắt đối phương.  
 Vốn hai người còn chỉ nói đùa với nhau, không ngờ là vị thường ủy Giang này dĩ nhiên lại mở miệng mượn thuốc của kẻ địch ngàn năm với viện, Cổ Môn.  
 Mà viện trưởng dĩ nhiên không phản đối chuyện này, thậm chí còn đồng ý để sơn trưởng đại nhân của Cổ Môn tiến vào Phong Động Long 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3723484/chuong-1317.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.