Chương trước
Chương sau
Vừa rồi quả thật Giang Khương cũng khá căm tức. Mặc dù đã có chuẩn bị từ trước, cho nên lúc tập kích đám người gấu kia, hắn liền dùng kỹ năng lao tới. 

 Nhưng ai ngờ mới chém giết được bốn năm người gấu, bên kia liền tuôn ra một đám cao thủ. May mà hắn chạy trốn nhanh, chứ không suýt nữa là bị đối phương đánh hội đồng rồi! 

 Nhìn toàn thân đầy vết thương, Giang Khương không nén nổi tức giận... Tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp! 

 Mình không thể lần nào cũng xuống chém giết mới ngăn cả đối phương tiến công được. 

 Lần này Sư Khung cũng chưa ra tay, mới chỉ phái ra bảy tám cao thủ yêu tộc tương đương Thiên vị cấp hai ẩn nấp một bên đã đánh cho mình chạy trối chết rồi. 

 Mà may là vừa rồi không dẫn theo mấy cao thủ giết tới, nếu không chẳng may bị vây thì cơ bản là hoàn toàn chịu chết. 

 Đối mặt với sự giận dữ của Giang Khương, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý cũng chỉ có thể cười khổ, không dám nói gì... 

 Vào phòng tắm giặt một lần xong, Giang Khương đi ra nhìn một chút, xác nhận phía yêu tộc cũng không phát động tiến công trong khoảng thời gian ngắn, lúc này mới nói với Hoàng Văn Hiên một tiếng, sau đó lại đi về phía trạm thông tin. 

 Nhìn bóng lưng Giang Khương, Hoàng Văn Hiên và phó chủ nhiệm Lý đều lộ vẻ nghi hoặc. 

 - Linh dược trong viện không phải đã không còn nhiều sao? Giang Khương định đi đâu chuẩn bị linh dược đây? 

 Phó chủ nhiệm Lý nhìn về phía Hoàng Văn Hiên bên cạnh, nghi hoặc nói: 

 - Chẳng lẽ lần này vườn thuốc trong viện tăng năng suất nhiều sao? 

 - Không thể nào... Nếu có thể tăng năng suất nhiều như vậy thì viện trưởng đã gửi cho thường ủy Giang từ lâu rồi! 

 Hoàng Văn Hiên khẽ cau mày, lắc đầu nói: 

 - Cho nên không có nhiều khả năng trong viện lại đưa được thêm linh dược gì tới đâu! 

 - Vậy thì thường ủy Giang định đi đâu tìm đây? 

 Hoàng Văn Hiên không nói gì mà lắc đầu, đáp: 

 - Ông hỏi tôi, tôi hỏi ai đây... 

 Nói tới đây, Hoàng Văn Hiên đột nhiên lại nở nụ cười nói: 

 - Không chừng là gọi điện thoại cho vị sơn trưởng đại nhân kia cũng nên! 

 - Sơn trưởng đại nhân? 

 Phó chủ nhiệm Lý ngẩn ra, sau đó bất cười, chẳng qua chỉ cười vài tiếng xong liền lắc đầu, không nói gì thêm nữa. 

 Lúc này nói đùa để buông lỏng tâm tình một chút cũng không tồi... 

 Đương nhiên, thật ra nói đùa như thế lại đúng. Đúng là Giang Khương lần này đi gọi điện cho Tôn Diệu Nguyệt, Tôn đại sơn trưởng thật. 

 - Ôi chao... Thường ủy Giang... Không ngờ ngài còn nhớ tôi tôi sao... Tôi còn tưởng rằng ngài bị chôn trong hang đá rồi cơ! 

 Miệng Tôn Diệu Nguyệt vẫn chua ngoa như trước. 

 - Ha ha... Suýt nữa bị chôn vùi rồi! 

 Giang Khương bất đắc dĩ cười nói: 

 - Xem ra công tác tình báo của Cổ Môn cũng không tồi lắm, dĩ nhiên lại biết tôi ở bên trong hang đá! 

 Tôn Diệu Nguyệt vừa cười nhạt nhìn đệ tử nhỏ có vẻ rất quan tâm, vừa cười khẽ đáp: 

 - Đương nhiên... Cậu đường đường là một thường ủy của Viện ủy hội Thiên Y viện, nếu chúng tôi cũng không rõ vị trí của cậu... Như vậy thì chẳng phải khiến cậu thất vọng rồi sao? 

 - Được rồi... 

 Nghe những lời này của Tôn Diệu Nguyệt, Giang Khương cũng không định nói nhiều thêm với bà ta nữa. Không thể so mồm mép với nữ ma đầu Tôn Diệu Nguyệt này được. 

 Hắn liền nói thẳng luôn: 

 - Thôi không nói đùa nữa. Tôi tìm cô có việc đây! 

 - Đương nhiên cậu tìm tôi là có chuyện rồi, nếu không thì gọi điện thoại cho tôi làm gì? 

 Tôn Diệu Nguyệt hừ khẽ một tiếng, nói: 

 - Nói đi, có chuyện gì? 

 - Chuyện này... Cô có thể cho tôi mượn ít linh được từ thượng phẩm trở lên không? 

 Bản thân Giang Khương cũng cảm thấy hơi đỏ mặt. 

 - Hả?!!! 

 Rất rõ ràng là Tôn Diệu Nguyệt cũng không kịp phản ứng. Mãi một lúc lâu sau, cô mới ngạc nhiên nói vào điện thoại: 

 - Đây là cậu đại biểu cho Thiên Y viện hay là đại biểu cho bản thân? 

 - Khụ khụ... Đương nhiên là đại biểu bản thân tôi rồi! 

 Giang Khương cười khan nói: 

 - Nếu đại biểu cho viện thì viện trưởng của chúng tôi phải tự ra mặt chứ? 

 - Cậu?! 

 Tôn Diệu Nguyệt nghi hoặc một chút, sau đó thất thanh nở nụ cười: 

 - Sớm nghe nói trong viện các người thiếu thuốc... 

 - Đúng... Bị tôi ăn sạch rồi! 

 Giang Khương cũng không giấu diếm, nói thẳng luôn. 

 - Hả? Thật đấy à? 

 Tôn Diệu Nguyệt bật cười, đang định nói, đột nhiên cảm thấy không đúng, nghi hoặc hỏi: 

 - Cậu nói là bị cậu ăn sạch là có ý gì? 

 - Ăn sạch là ăn hết sạch ấy... 

 Giang Khương thở dài nói: 

 - Chính là bị tôi ăn hết nhẵn... Nếu không thì tại sao tôi còn phải tìm cô vay chứ? 

 Rõ ràng phía Tôn Diệu Nguyệt đã ngẩn ra rồi: 

 - Ăn hết rồi!!! Cậu ăn sống luôn ấy hả? Sao có thể thế được? Linh dược trong viện của các người... Cũng không phải chỉ có một chút? Sao cậu có thể ăn hết được? 

 - Nhiều linh dược như vậy, nếu cậu ăn hết rồi, sao còn chưa no nổ chết thế? 

 Giang Khương biết giải thích vấn đề này cũng tương đối khó khăn, cho nên nói thẳng luôn: 

 - Chuyện này cô cũng không cần quản đâu. Dù sao đúng là tôi đã ăn hết rồi, giờ còn chưa đủ nên muốn vay cô! 

 - Hơn nữa nếu tôi muốn gạt cô thì dù sao cũng không thể dùng lý do như vậy đúng không? 

 Nghe thấy lời này, Tôn Diệu Nguyệt chậm rãi gật đầu. Quả thật... Nếu lấy lý do đó đi gạt người thì đúng là não có vấn đề rồi! 

 - Tôi nói này, Thiên Y viện của các người và Cổ Môn chúng ta là địch thủ ngàn năm... Đường đường cậu là thường ủy Viện ủy hội Thiên Y viện, không ngờ lại mở miệng mượn linh dược của Sơn trưởng Cổ Môn... Chuyện này truyền ra, chắc chả cần cậu nhắc, viện trưởng của các người sẽ xử cậu luôn chứ hả? 

 Nói tới đây, dường như Tôn Diệu Nguyệt nghĩ tới điều gì, không nén nổi vỗ bàn phá lên cười: 

 - Còn cả Lưu Mộc Dương Giám sát bộ của các người nữa, chắc nhất định sẽ gán cho cậu tội danh thông địch rồi? 

 - Quên đi, quên đi... Cô nói là có cho mượn hay không đi? Việc này cho dù viện trưởng của chúng tôi có biết cũng không làm gì được tôi! 

 Giang Khương căm tức nói. 

 Nghe thấy giọng nói của Giang Khương đầu bên kia đã bắt đầu có chút căm tức, rốt cục Tôn Diệu Nguyệt đứng đắn lại, nghiêm chỉnh nói: 

 - Lần trước tôi cho cậu mang Tế Thế Đỉnh đi, cậu vẫn còn thiếu tôi một ân tình không nhỏ chưa trả đâu! 

 - Được được... Đến lúc đó lại trả một thể? Chẳng lẽ cô còn sợ tôi quỵt nợ sao? 

 Giang Khương hừ một tiếng nói. 

 - Hắc... Tôi còn ước gì cậu nợ thật nhiều vào. Đến lúc đó lại tìm tới viện của các người... Ngẫm lại cảnh tượng đó thật khiến người ta vui vẻ mà... 

 Tôn Diệu Nguyệt vừa cảm thán, vừa nói tiếp: 

 - Được rồi... Cậu muốn mượn thuốc gì? 

 - À... Thuốc đại bổ nguyên khí là được rồi! 

 Giang Khương nói thẳng. 

 - Thuốc đại bổ nguyên khí là được? 

 Tôn Diệu Nguyệt trừng mắt, nghi hoặc nói: 

 - Thế thì đơn giản... Cậu cần bao nhiêu? 

 Giang Khương không chần chừ, nói: 

 - Càng nhiều càng tốt! 

 - Càng nhiều càng tốt? 

 Tôn Diệu Nguyệt ngạc nhiên kêu một tiếng, rốt cục nói: 

 - Thế rốt cục là bao nhiêu? 

 - Chính là càng nhiều càng tốt đấy... Cô cho mượn được bao nhiêu thì tôi đều cần cả! 

 Giang Khương nói rất khẳng định: 

 - Đúng là càng nhiều càng tốt đấy! 

 - Phù... 

 Nghe thấy lời này, Tôn Diệu Nguyệt cũng phải thở mạnh một tiếng, trầm mặc một hồi mới nói: 

 - Cậu ăn thật đấy à? 

 - Đúng... Thật sự là tôi ăn đấy! 

 Giang Khương cười khổ nói. 


 Nghe thấy Giang Khương xác nhận xong, Tôn Diệu Nguyệt hài lòng gật đầu, sau đó nhíu mày cười nói: 

 - Tốt lắm... Chẳng qua tôi còn có một điều kiện! 

 - Điều kiện gì? 

 - Cậu phải cho tôi vào trong động xem một chút...

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.