Chương trước
Chương sau
Lúc này, tại tổng đàn Cổ môn cách Thiên Y Viện mấy trăm dặm, Tôn Diệu Nguyệt đang chậm rãi bước vào bên trong tổng đàn. Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đi đằng sau, vừa cười vừa nói cái gì đấy. 

 - Chào Sơn Trường Đại Nhân, chào Thanh Linh tiểu thư, Tiểu Vũ tiểu thư. 

 Dọc đường đi, đụng phải các thành viên Cổ môn, nhìn thấy vị Sơn Trường Đại Nhân, tất nhiên là phải cung kính chào hỏi. 

 Nhưng điều khác biệt duy nhất là, đối mặt với vị Sơn Trường Đại Nhân, mọi người đều cung kính, nhưng nhìn hai người Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ đằng sau, phần lớn đều lộ ra bộ mặt lấy lòng. Đặc biệt một số thành viên còn trẻ của Cổ môn, lại càng nghĩ biện pháp tiếp cận hai ái đồ của Sơn Trường Đại Nhân. 

 Ai cũng biết hai đồ đệ của Sơn Trường Đại Nhân đều là mỹ nữ tuyệt thế. Khi hai người bước vào Cổ môn, không một ai là không động tâm. Cộng thêm hai cô là đệ tử thân truyền của Sơn Trường Đại Nhân, ai cũng muốn tạo quan hệ. Nếu sau này gặp vận may lớn, chiếm được trái tim của một trong hai cô gái, vậy thì phát tài rồi. 

 Nhưng bây giờ dường như chưa ai đắc thủ. Mặc dù hai vị tiểu thư sống rất chan hòa, gặp người nào của Cổ môn cũng mỉm cười đáp lại. Nhưng chỉ một nụ cười cũng đủ làm cho người của Cổ môn ngứa ngáy trong lòng rồi. 

 Ba người chậm rãi bước vào một căn lầu. Tôn Diệu Nguyệt vừa đi vừa khẽ cười, quay đầu nhìn hai đệ tử của mình, nói: 

 - Thế nào? Trong môn chúng ta có nhiều thanh niên tuấn kiệt như vậy, hai con không chọn được người nào sao? 

 Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cười khổ nhìn nhau, sau đó lựa chọn im lặng không nói. 

 Nhìn hai người không thèm đáp lại mình, Tôn Diệu Nguyệt cảm thấy chẳng thú vị gì cả, liền nhún vai, nói: 

 - Ta nói hai con đấy, đừng có để đến chết cũng bị vướng cái đầu. Giang Khương không đáng tin đâu. Các con cũng nhìn thấy đấy. Bên cạnh hắn còn có hai cô gái nữa. 

 Nói đến đây, Tôn Diệu Nguyệt dừng lại một chút, thấy hai đệ tử của mình một chút suy nghĩ đáp lại cũng không có, rốt cuộc tứng giận, nói: 

 - Chẳng lẽ hai đứa định treo chết trên một thân cây sao? 

 - Hai đứa đều là đệ tử của Tôn Diệu Nguyệt ta. Hơn nữa, Cổ môn và Thiên Y Viện chẳng có quan hệ tốt. Chẳng lẽ hai con định phản bội Cổ môn đi làm bé cho tên tiểu tử Giang Khương kia sao? 

 - Ta nói cho hai con biết, Cổ môn chúng ta không gánh nổi cái này đâu. Sơn Trường Đại Nhân ta cũng không gánh nổi đâu. Bất kể thế nào, ta...không...đồng...ý. 

 Hai cô gái nhìn sư phụ của mình tay chống nạnh, bộ dạng đanh đá trước mặt mình, thở dài bất đắc dĩ, nhìn nhau một cái, sau đó bước qua bên cạnh Tôn Diệu Nguyệt. 

 Thấy hai đệ tử của mình chẳng chút do dự ném mình sang một bên, Sơn Trường Đại Nhân há to miệng, lẳng lặng nhìn hai đệ tử đang tiến về phía trước, sửng sốt một hồi mới tức giận kêu lên: 

 - Này, hai nghịch đồ kia, cứ như vậy mà bỏ ta đi sao? Sư phụ đang nói chuyện với hai đứa đấy, hai đứa không nghe sao? 

 Có mấy người ở trong căn nhà đang định xuống lầu, chợt nghe bên dưới truyền đến tiếng gầm tức giận, ai nấy đều vội vàng bước vào phòng làm việc. Ai đi cầu thì đi cầu, ai đi tắm thì đi tắm. Thoáng chốc, trong thang lầu không còn một ai. 

 - Sơn Trường Đại Nhân, mời cô ngồi. Môn chủ đang bận tiếp khách. 

 Trong phòng làm việc của Môn chủ Cổ môn, vị thư ký mỉm cười nhìn Sơn Trường Đại Nhân đang khó chịu, vội vàng cười xòa: 

 - Bây giờ tôi vào thông báo cho cô ngay. 

 - Thông báo cái gì? Để ta tự đi. 

 Tâm trạng Sơn Trường Đại Nhân đại nhân không vui, đẩy tên tiểu tử chướng mắt này sang một bên, sau đó sải bước bước vào phòng làm việc của Lưu Phong, để lại vị thư ký đứng ở đó không biết làm sao, ngăn thì không được, mà không ngăn thì không được. 

 Cũng may hai đệ tử của Sơn Trường Đại Nhân lại rất biết điều. 

 - Được rồi, Ngô ca, anh cứ ở bên ngoài nghỉ ngơi đi. Môn chủ hiểu tính cách của sư phụ, sẽ không trách anh đâu. 

 Nghe giọng nói nhu mỳ của Lý Tiểu Vũ cùng với nụ cười an ủi lẫn đồng tình, vị thư ký mới cảm thấy trong lòng dễ chịu một chút, vội vàng gật đầu, cười nói: 

 - Cảm ơn Vũ tiểu thư, bên trong cũng không phải khách quá quan trọng. Cô và Thanh Linh tiểu thư cũng có thể vào. 

 - Vâng, cảm ơn. 

 Nghe thư ký nói, Từ Thanh Linh và Lý Tiểu Vũ cũng không do dự, nhìn Tôn Diệu Nguyệt đẩy cửa phòng làm việc của Môn chủ ra, liền vội đi theo. 

 Hai người đã sớm quen với tính cách của môn chủ. Hơn nữa, môn chủ và hai người cũng khá thân. Cho nên hai người cũng không kiêng kỵ gì. Dù sao sư phụ cũng đã vào rồi, thêm hai cô nữa cũng chẳng thành vấn đề. 

 - A, Lưu Phong, ông đúng thật là có khách. 

 Nhìn thân ảnh quen thuộc đẩy cửa bước vào, vẻ mặt Lưu Phong không khỏi cười khổ, không biết phải làm sao. Dám trong lúc ông tiếp khách, không thèm gõ cửa mà xông vào cũng chỉ có Sơn Trường Đại Nhân, căn bản chẳng còn người nào khác. 


 - Tề gia chủ, vị này là Sơn Trường Đại Nhân Tôn Diệu Nguyệt của Cổ môn chúng tôi. 

 - Thì ra là Sơn Trường Đại Nhân, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, hôm nay mới được gặp mặt. 

 Tề Lãng mỉm cười thật tươi, khom người cung kính chào hỏi Tôn Diệu Nguyệt. 

 - Ai ôi, thì ra ông là người gần đây lẩn tránh Thiên Y Viện, Tề Lãng đúng không? 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.