Tôn Diệu Nguyệt nhìn người đàn ông trung niên vẻ mặt đầy cung kính trước mặt thì lại lộ ra chút hứng thú, dùng ánh mắt đặc biệt nhìn Tề Lãng, sau đó lại nhìn người thanh niên sắc mặt cung kính, cúi đầu cẩn thận không dám ngước đầu lên sau lưng Tề Lãng, đột nhiên cười nói:
- Đây là Tề Nhạc Minh con trai ông?
Tuy Tề Lãng nghe Sơn trường đại nhân này nói vậy thì sắc mặt khá lúng túng nhưng lúc này cũng không dám chậm trễ. Đối mặt với vị Sơn Trường đại nhân của Cổ Môn hỉ nộ vô thường trong truyền thuyết, lão càng không dám có chút không vui, vội vàng cung kính nói:
- Sơn Trường đại nhân, đây chính là khuyển tử Nhạc Minh!
Sau khi dứt lời, lão vội vàng trợn mắt nhìn Tề Nhạc Minh bên cạnh một cái, nói:
- Nhạc Minh, còn không mau bái kiến Sơn Trường đại nhân!
- Vâng...
Tề Nhạc Minh luôn khẽ cúi đầu không dám tùy tiện ngẩng đầu lên vội vàng tiến lên một bước, chắp tay kính cẩn nhỏ giọng chào hỏi:
- Nam Cương Tề Nhạc Minh bái kiến Sơn Trường đại nhân!
- Ừm ừm... . Không tệ, không tệ!
Tôn Diệu Nguyệt khá hứng thú nhìn Tề Nhạc Minh trước mặt, ánh mắt lòng vòng quanh Tề Nhạc Minh hai vòng, chậm rãi gật đầu, nói:
- Tuấn tú lịch sự... Dáng dấp không kém gì so với Giang Khương kia!
- Á...
Nghe vị Sơn Trường đại nhân này đột nhiên nói vậy, sắc mặt Tề Nhạc Minh lập tức đỏ lên. Thế nào là dáng dấp cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3713336/chuong-1209.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.