Hội đàm diễn ra rất thành công, cũng rất hòa hợp. Ai cũng hài lòng với kết quả. Ít nhất là Từ Khải Liễu và La Thiên Minh đều cho là như vậy. Ngay cả Giang Khương dường như cũng không cần phải làm cái gì. Điều này làm cho nhóm người Từ Khải Liễu có chút bất ngờ, nhưng nhiều hơn là sự mừng rỡ.
Vốn tất cả mọi người đều cho rằng Giang Khương sẽ phải lên tiếng giải hòa giữa hai bên, nhưng lại không nghĩ đến lại thuận lợi như vậy. Dường như, cho dù Lý Nguyên Bân không muốn quay về Thiên Y Viện nữa, nhưng vẫn nguyện ý giữ mối quan hệ tốt với Thiên Y Viện.
- Y sư Nguyên Bân, nếu có thời gian, nhất định phải trở lại nhiều hơn.
Tiễn Lý Nguyên Bân và Giang Nguyệt Minh ra cửa, Từ Khải Liễu thân mật nói.
- Đương nhiên rồi.
Cầm một cân Thanh Tâm Trà mà Giang Khương đưa, Lý Nguyên Bân cười gật đầu.
Dứt lời, nhìn về phía Giang Khương, sau đó nhẹ nhàng vỗ vai, mỉm cười từ ái, nói:
- Tiểu Nguyên, sau này không bận gì thì đến đảo Nam thăm ta nhé.
Nói đến đây, Lý Nguyên Bân còn quay sang nhìn Giang Nguyệt Minh, cười nói:
- Đứa em trai này không so được với con. Con làm anh, nhất định phải thường xuyên dạy bảo nó.
- Vâng, tôi nhất định sẽ đến thường xuyên.
Nụ cười trên mặt Giang Khương cũng rất thân thiết, gật đầu nói:
- Nhắc đến thì Nguyệt Minh vẫn đáng tin cậy hơn tôi. Tôi làm anh không cần làm hư cậu ấy mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3713334/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.