- Hai người kia thì thôi, nhưng người bị nứt phổi chúng tôi vẫn có thể làm phẫu thuật.
Lúc này Tôn Nghị vẻ mặt tối tăm nhưng lại tự lẩm bẩm nói.
Sắc mặt Giang Khương cũng không tốt lắm, chậm rãi nói:
- Anh làm phẫu thuật cho anh ta, nắm chắc được mấy phần?
- Với thiết bị như vậy, tôi có thể nắm chắc được năm phần!
Tôn Nghị cắn răng, trừng mắt nhìn Giang Khương, hừ giọng nói.
- Năm phần? Bây giờ đưa đi, đưa đến huyện thì ít nhất có tám phần chắc chắn, sao lại phải để anh làm ở đây!
Quả thật Giang Khương không thèm nói với đối phương nữa, hắn quay đầu nói với Từ Thượng úy:
- Thượng úy, làm phiền các anh rồi.
Nghe thấy lời này của Giang Khương, Từ Thượng úy cũng vội gật gật đầu, vẫy tay với binh lính phía sau, chuẩn bị đưa ba người bệnh này lên máy bay trực thăng!
- Chờ một chút.
Tôn Nghị vẫn không chịu bỏ qua, lạnh giọng nói:
- Anh có thể đảm bảo bệnh nhân bị đưa đi đưa lại như vậy sẽ không xảy ra vấn đề không? Bây giờ tôi làm phẫu thuật còn nắm chắc được năm phần, nếu anh làm vậy không cẩn thận là có thể xảy ra vấn đề ở trên máy bay!
Nếu không phải trong lều vải có nhiều người bệnh như vậy, đánh nhau dễ xảy ra vấn đề thì lúc này Giang Khương đã ra tay rồi. Mặc dù đối phương e là cũng là một cao thủ nhưng Giang Khương tự nhận chỉ cần Vương Mịch kia không ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609266/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.