- Thầy thuốc Giang có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì mời ra ngoài, đừng làm phiền chúng tôi cứu người!
Sau khi thấy Giang Khương đi vào liền nhìn bên trong lều vải của mình, vẻ mặt cảm thán hâm mộ, lúc này trong lòng Tôn Nghị cũng cảm thấy có chút đắc ý. Đương nhiên anh ta cũng càng thêm khinh thường tên lang trung này, tên nhà quê đúng là tên nhà quê, chẳng biết đâu với đâu.
- Oh.
Giang Khương sửng sốt một chút, sau đó từ cảm thán phục hồi lại tinh thần, sau đó liếc nhìn Tôn Nghị, thấy được tia khinh thường chợt lóe rồi biến mất trong mắt thầy thuốc Tôn. “Thật sự coi mình là tên nhà quê không biết đâu với đâu rồi”. Giang Khương sờ sờ mũi, đột nhiên cảm thấy mình rất thất bại, đường đường là Bàn tay của chúa tung hoành giới lính đánh thuê các nước “John” (đồng âm với Giang),có dụng cụ thiết bị nào chưa từng thấy chứ, còn thật sự bị tên mắt cao tay thấp trước mặt này khinh thường.
Nhìn dáng vẻ có chút buồn bực của Giang Khương, thầy thuốc Vương Mịch ở bên cạnh mỉm cười. Nếu nói cô ta có hảo cảm gì đối với tên lôi thôi lếch thếch trước mặt này thì đó là giả, nhưng cô ta cũng phải công nhận thái độ chân tình, cực kỳ có trách nhiệm đối với người bệnh của hắn. Cô ta lập tức ngắt lời cười nói:
- Thầy thuốc Giang đến đây có gì cần chúng tôi giúp đỡ không?
- Có!
Giang Khương nghiêm túc gật gật đầu khiến Vương Mịch có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609267/chuong-331.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.