Khi nghe thấy Giang Khương muốn đích thân ra khỏi núi đi tìm thuốc, những người dân mấy ngày hôm nay đã coi Giang Khương là chỗ dựa lớn nhất đều chạy ra ngoài đưa tiễn, dáng vẻ như sợ hắn không trở về nữa vậy.
- Thầy thuốc Giang, anh nhất định phải đi sớm về sớm nhé…
Lý thúc công giơ quải trượng đứng ở phía trước nhất của đám người, nhìn Giang Khương, run rẩy nói.
Giang Khương nắm chặt ba lô trên người, dùng sức gật đầu với Lý thúc công, lớn tiếng nói:
- Thúc công, yên tâm… Cháu nhất định sẽ mang thuốc về, chiều sẽ về…
Dùng sức vẫy vẫy tay với mọi người xong, Giang Khương liền sải bước về phía cổng thôn, có điều bây giờ cổng thôn không còn đường nữa, đã bị nhiều chỗ sụp xuống lấp mất. Vì không còn đường nên Giang Khương phải leo hai quả núi cao mới có thể đến được huyện. Hắn dự tính với hành trình của mình, chắc mất hơn hai tiếng đồng hồ.
Khi mọi người đang vẫy tay muốn đưa tiễn Giang Khương, bỗng nhiên Giang Khương đang dần đi xa bước chân lại dừng lại…
Đang lúc mọi người thấy nghi hoặc liệu có phải Giang Khương quên mang gì đó không thì thấy hắn lại nhìn về phía đỉnh núi.
Nhìn dáng vẻ của Giang Khương, lúc này mọi người cũng đều tò mò thuận theo hướng hắn nhìn qua đó, có điều chẳng ai nhìn thấy gì. Khi mọi người đang kinh ngạc khó hiểu thì đột nhiên trên bầu trời phía xa lại mơ hồ truyền đến tiếng “ầm ầm”.
Trong ánh mắt kinh ngạc nghi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609264/chuong-328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.