- Bà nó…
Giang Khương phất tay hung hăng cắm dao phẫu thuật xuống bàn phẫu thuật, sau đó xoay người xốc màn cửa lên bước ra ngoài. Hắn ngồi xổm dưới đất giơ tay bưng kín mặt, hung hăng vuốt vuốt mấy cái, khuôn mặt dính đầy vết máu tràn ngập sự bất đắc dĩ, thất vọng và tức giận.
Mà một người đàn ông trung niên ở bên ngoài sốt ruột chờ đợi thấy dáng vẻ này của Giang Khương liền ngồi bệt xuống đất, khóc thành tiếng…
Không lâu sau, thầy thuốc Đào cũng chán chường chậm rãi đi ra khỏi lều vải, chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh, bất đắc dĩ nói:
- Hết cách rồi… Thầy thuốc Giang, điều kiện của chúng ta không đủ…
- Điều kiện không đủ… Điều kiện không đủ… Chúng ta vì chuyện này đã chết bao nhiêu người rồi?
Giang Khương đứng dậy, đạp hòn đá to bằng quả bóng rổ bay xa mấy trượng, khàn giọng phẫn nộ quát mắng:
- Bây giờ ngay cả thuốc cầm máu cũng hết… Chỉ cần có hai ống Pituitrin là cô ấy sẽ không chết… sẽ không chết… Thứ chỉ một hai tệ mà có thể đổi lấy một mạng người, má nó…
Nghe thấy tiếng mắng khàn khàn của Giang Khương, trên mặt những người gần đó lập tức lộ ra một tia bi ai, hôm nay không phải lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thầy thuốc Giang trước giờ đều ôn hòa ân cần tức giận.
Hai ba ngày qua, thầy thuốc Giang dựa vào mấy cái đèn pin cầm tay, hàng ngày đều làm phẫu thuật đến một hai giờ đêm, năm sáu giờ sáng trời bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609263/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.