Phan Nghị nghe thấy câu hỏi tò mò của Giang Khương thì không trả lời, chỉ quay đầu nhìn Giang Khương.
- Chị tôi bị ông nội cảnh cáo rồi, không cho phép gặp anh nữa...
Lúc này Phan Nghị quay đầu lại, nhìn Giang Khương từ trên xuống dưới, cuối cùng thở dài nói:
- Tôi rốt biết rốt cuộc chị tôi bị làm sao nữa. Trai theo chị ấy ở Tứ Cửu thành này có thể xếp thành một hàng, nhưng trước giờ chị ấy đâu có thèm để ý. Tuy anh cũng đẹp trai đấy, nhưng đâu phải không có ai đẹp trai hơn anh, sao lại coi trọng anh đến thế chứ?
Nói tới đây, cậu ta lại lắc đầu thở dài, trông bộ dạng rất không khoa học.
Giang Khương ngồi bên vừa nghe thấy thế đầu đầy hắc tuyến... Thế này rốt cuộc là sao? Có điều Giang Khương hơi rối rắm. Ông nội nhà họ Phan Nghị nói dĩ nhiên Giang Khương biết là vị nào.
Nghĩ đến việc vị này chú ý đến mình, Giang Khương hơi rối rắm. Hắn biết sức ảnh hưởng của vị lão đồng chí này. Ông cảnh cáo Phan Hiểu Hiểu không được gặp mình nữa, nhưng Phan Hiểu Hiểu lại giấu vị lão đồng chí này, như thế không được hay cho lắm?
Phan Nghị dường như hiểu được suy nghĩ trong lòng Giang Khương, hàng lông mày đẹp nhướn lên, nói:
- Chị tôi đối với anh thật sự không tệ, nếu không cũng không bảo tôi đi tìm anh... Anh thì chẳng giống đàn ông chút nào!
Nhìn bộ dạng ra vẻ ông cụ non của Phan Nghị, Giang Khương đành phải sờ mũi, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609153/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.