- Cảm thấy rất tốt...
Trước câu hỏi cứ cách mấy ngày Giang Khương lại hỏi một lần này, sắc mặt Trưởng phòng Dương hồng nhuận hiếm thấy, hơi hưng phấn nhìn Giang Khương, thoáng có chút rụt rè gật đầu nói:
- Sáng nay buổi sáng còn cương lên nữa, so với mấy ngày trước hình như đã tốt hơn nhiều...
Mặc dù Trưởng phòng Dương rụt rè nhưng vẻ mặt lại hưng phấn. Trong lòng Giang Khương cũng bình tĩnh lại. Mình đã hao phí nhiều nội khí như vậy, đến kỳ hạn mười ngày, nếu như vẫn không có hiệu quá tốt, vậy thì mình thật sự rối rắm. Có điều lần này coi như hoàn toàn yên tâm rồi.
Dĩ nhiên hắn không có khẩu vị nặng, muốn xem thứ đồ chơi kia của người ta cương lên như thế nào. Nhưng Trưởng phòng Dương đã nói thế, dĩ nhiên là khiến người ta yên lòng. Hắn lập tức thở phào nhẹ nhỏm, nói:
- Tốt hơn nhiều là tốt, cứ kiên trì như thế này, hiệu quả sẽ càng ngày càng tốt!
Nhìn Trưởng phòng Dương tinh thần phấn chấn lên xe đi làm, Giang Khương đứng ở cửa, nhìn hoa viên nhỏ trống rỗng, bất giác thở dài. Mỗi ngày mình chỉ có mỗi việc này, sau khi làm xong lại bắt đầu rảnh rỗi. Lúc này hắn bắt đầu nhớ Vân Giang, bắt đầu nhớ đến cuộc sống ở Vân Giang.
Hắn lấy di động ra gọi cho Hồ lão y sư, nghe thấy giọng nói quen thuộc trong điện thoại, Giang Khương đột nhiên cảm thấy mình như trống rỗng.
- Ở Bắc Kinh phải tự mình cẩn thận, cố mà làm việc...
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-vuong-than-bi/3609152/chuong-216.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.