Hai ngày sau, Muộn Du Bình làm việc nhanh gọn kiểm tra xong hết tất cả đường khẩu, số tiền thất thoát được anh tổng hợp vào một cuốn sổ rồi đưa tôi xem.
"Cậu xem cho kỹ. Sau này cứ theo y như vậy mà làm."
Tôi nhận sổ sách nhìn qua một lượt, càng xem càng kinh ngạc.
Số tiền thất thoát gần như đã được các chưỡng quỹ trả lại đủ, lần này coi như Muộn Du Bình hốt được một mớ tiền lớn từ đám cáo già kia rồi!
"Anh được lắm nha!" Tôi tấm tắc ngợi khen: "Tôi còn chưa nghĩ tới việc phải bắt bọn cáo già kia ói tiền ra mà anh đã làm rồi."
"Chỉ cần có người dẫn đầu làm gương thì tự động những người sau cũng sẽ tự động ói tiền thôi."
Tôi suy nghĩ một chút, đúng là trước đây có từng nghe Vương Minh nói về việc những người từng theo chú Ba rất ngưỡng mộ Muộn Du Bình, còn chủ động nộp tiền thất thoát, xem ra những người khác nhìn thấy như vậy cũng bèn học theo, ngoan ngoan đưa tiền ra.
Mặc dù trong lòng bọn họ không muốn, nhưng nói cho cùng bọn họ vẫn phải làm việc dưới trướng tôi, dù không cam lòng thế nào thì ngoài mặt vẫn phải nghe lời tôi thôi.
Đúng là Bình Ca uy vũ, chỉ với một lần ra mặt đầu tiên mà đã thu được lòng người!
"Số tiền thất thoát về cơ bản đã được bù lại đủ, chỉ thiếu Long Ngũ."
Long Ngũ? Trong đầu tôi lập tức hiện lên hình ảnh của lão già để râu kia.
"Ha ha ha, ông ta cũng được lắm! Lão già ngang ngược, anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-ta-chi-duc-niem/1155790/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.