Vừa dứt lời, Vương Minh lập tức nhận ra bản thân lại bắt đầu đắc ý quá thể mà nói lời bậy bạ, cậu ta nhìn gương mặt đen thui của tôi, vội vàng cười lấy lòng: "Tiểu Tam gia, tôi không có ý đó. Ý tôi là muốn khen gân cốt của ngài rắn chắc! Thêm cả ngài và Tiểu Ca quả là trời gì sinh một đôi, nồi nào úp vung nấy.......aya!"
Không để cậu ta nói hết, tôi liền cầm đèn ngủ trên tủ ném vào người cậu ta, đèn va vào chân cậu ta vỡ thành từng mảnh, Vương Minh giật mình hoảng sợ hét tới quãng tám.
Gân cốt rắn chắc cái đầu cậu, con thỏ nhỏ chết bầm nhà cậu dám mỉa mai tôi yếu ớt!
Vừa hay Muộn Du Bình bước vào, nhìn thấy mảnh đèn vỡ rơi đầy trên đất, anh coi như không có gì xảy ra nói với Vương Minh: "Quét dọn." Nói xong đi tới giường bế tôi lên.
"Anh đừng chạm vào tôi." Tôi còn chưa nguôi giận bèn đẩy anh ra.
"Ăn cơm." Muộn Du Bình vừa nói vừa hôn một cái vào tai tôi.
"Tôi không thấy gì hết, tôi không thấy gì hết! Tôi là không khí tôi là không khí!" Vương Minh ra ngoài phòng khách lấy chổi chuẩn bị quét dọn, lúc vừa bước tới cửa trông thấy hành động của Muộn Du Bình cậu ta vội che mắt nói.
Cái mặt già của tôi nóng như lửa đốt, nhưng thay đổi cách nghĩ thì chả phải Vương Minh cũng đã biết quan hệ của hai chúng tôi rồi hay sao, đến cả thuốc cũng là nhờ cậu ta đi mua. Vậy tôi còn ngại ngùng cái gì, nghĩ vậy nên tâm tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-ta-chi-duc-niem/1155789/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.