Trưa hôm đó Thẩm Hiếu trở về nói đến chuyện quyên góp lương thực, ngày kế thượng thư Hộ Bộ đã bảo chàng viết tấu chương đệ lên, đến buổi chiều đã được đặt ngay ngắn trên bàn của Chính Nguyên Đế. 
Chính Nguyên Đế xem xong vỗ tay trầm trồ khen ngợi. 
Lúc ấy Trịnh bộc xạ cũng ở bên cạnh, Chính Nguyên Đế bảo ông ta xem qua phong tấu chương, rồi nói: 
"Trẫm nhớ lúc trước Trịnh ái khanh còn nói...... nhân tài tuyển ra từ khoa cử sợ chỉ toàn bọn mọt sách, không làm được việc gì. Nay trẫm lại thấy Thẩm Hiếu kia cũng là người có thực lực. Quan Trung đại hạn, Hộ Bộ thiếu lương, quyên góp lương thực chính là biện pháp tốt nhất." 
Trong giọng nói còn có vẻ khoe khoang. 
Trịnh bộc xạ cười cười, cũng không phủ định, tùy tiện hùa theo Chính Nguyên Đế khen vài câu. 
Trong lòng lại thầm khinh bỉ. Nghĩ ra cách thì cũng hay đấy, nhưng thực hiện được không lại là chuyện khác. Vị Trạng Nguyên lang này là tự chịu diệt vong, Nhị hoàng tử để chàng ta đi xin lương, nói vậy cũng là đã đi đến đường cùng rồi. 
Khen nhiều, nhưng Chính Nguyên Đế trong lòng cũng biết xin lương không dễ, ông ta tự mình ngự bút ban cho Thẩm Hiếu một bản chiếu quyên lương, để chàng cầm đi cho tiện. Đối với một bát phẩm tiểu quan mà nói, được như vậy đã là vô thượng vinh quang. 
Nhưng Chính Nguyên Đế rõ ràng xem nhẹ sự khó khăn của việc xin lương. 
Từ lúc đưa ra biện pháp là tháng ba, hiện giờ đã 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-duong-cong-chua/2995587/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.