Trời gần sáng mới ngủ nên Bình Cửu ngủ đến khi mặt trời lên cao mới dậy.
Khi Bình Cửu mở mắt, tỉnh táo lại, nhận ra nay mình ngủ dậy trễ hơn bình thường.
Hắn hoạt động cơ thể một chút, tay phải đã được buông ra, tay chân chợt thoải mái. Bình Cửu chống tay ngồi dậy. Ánh mặt trời xuyên qua màn cửa bằng giấy, chiếu vào phòng.
Hắn xuất thần chốc lát, vừa quay đầu đã đối mặt với ánh mắt của Thần Dục.
Bình Cửu cảm thấy hơi bất ngờ, hỏi: “Dậy hồi sớm à?”
Thần Dục ra vẻ hững hờ, nơi đuôi mắt lộ vẻ lười biếng, ngài cũng ngồi xuống theo, tay phải đặt lên vai trái Bình Cửu, sau đó đẩy mạnh Bình Cửu ngã xuống giường.
Bản thân ngài thì nghiêng người, đè lên vai Bình Cửu, dạng chân đè lên eo Bình Cửu, sau đó cúi người gặm nhẹ một cách không nhanh không chậm lên xương hàm Bình Cửu một hồi, giọng khàn khàn đáp: “Dậy từ sớm rồi.”
Bình Cửu còn chưa hiểu tình hình, theo bản năng vịn vào eo ngài một lát. Thần Dục ngồi xuống, ngồi vào thẳng lên một vị trí khó nói nào đó của Bình Cửu. Mỗi người đàn ông đều sẽ xuất hiện phản ứng sinh lý mỗi sáng sớm, khoảng cách giữa họ gần như vậy, ngài vừa chạm lên, tay Bình Cửu đã có phần cứng lại.
Thần Dục hơi mở miệng, môi lê nhẹ lên vị trí giữa cằm và môi Bình Cửu một lát, màu mắt càng đen và sâu hơn “Ta có thể vẫn không đánh thức ngươi. “
Vừa nói, tay ngài đã mò vào theo vạt áo trước nửa mở của Bình Cửu.
Tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811269/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.