Thấy Thần Cảnh nói phóng đại như vậy, Bình Cửu cũng hơi bất đắc dĩ, nói: “Bệ hạ đến rồi, ta nói thế nào đi nữa cũng không an tâm bằng ngươi thấy tận mắt đúng không?”
Nghe Bình Cửu nói vậy, Thần Cảnh chợt lộ ra vẻ bối rối, ngồi xổm xuống nói lắp ba lắp bắp: “Nhưng, nhưng trẫm, trẫm… Ta không dám!”
Thần Cảnh cúi thấp đầu ngồi lên ghế, chống hai tay lên bàn, mặt có phần ủ rũ: “Ta không mời mà tới, Thất ca chắc sẽ không thích ta, gặp cũng không muốn gặp ta! Ta mà dám đi thì ta đã gõ cửa nhà ngươi từ lâu rồi, cần gì tìm người đến cho mất công đúng không? Ngươi không biết huynh ấy mà giận lên thì kinh khủng đến cỡ nào đâu.”
Bình Cửu nghĩ một lát rồi nói: “Kinh khủng đến cỡ nào?”
Thần Cảnh cúi đầu thấp hơn nữa: “Rất kinh khủng.”
Bình Cửu thấy hơi mắc cười, lắc đầu, nói: “Không đến nỗi chứ. Nhà ta cách đây không xa, ngươi theo ta về trước. Nếu Thần Dục trút giận với ngươi, ta sẽ chắn trước mặt giúp ngươi.”
Thần Cảnh nghe vậy thì dường như hơi có phần bị thuyết phục. Từ đó cho thấy tên này rất muốn gặp Thần Dục, nhưng lại không dám gặp mặt trực tiếp. Thần Cảnh không chắc chắn lắm gãi đầu, nói: “Vậy được không?”
Bình Cửu chợt nhớ đến vẻ mặt hồi sáng của Thần Dục trước khi mình đi, vì khúc nhạc đệm ấy mà tâm tình ngài bây giờ chắc không tốt lắm đâu. Bình Cửu chưa nói ra ý muốn nói đã đổi ý, thay đổi lời nói: “Ạch, có thể, có thể được thôi.”
Câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811270/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.