Bình Cửu hỗn loạn, cả người cảm thấy một cơn lạnh lẽo thấu xương, một cơn đau nhói như kim châm vào huyệt, máu từ vết thương đọng lại. Địa lao không có một tia sáng nào khiến người ta không phân biệt được ngày hay đêm.
Cái loại dằn vặt tựa như lăng trì này khiến cho Bình Cửu trong mơ hồ nhớ lại lúc còn bé.
Khoảng chừng bảy, tám tuổi, Bình Cửu đã mắc một căn bệnh kỳ lạ. Tuổi nhỏ, da toàn thân hắn mọc mụn sởi, cả trên mí mắt cũng đầy những nốt mụn, mụn sởi lớn dần rồi bắt đầu vỡ ra, khiến sốt cao kéo dài, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Ngay lúc Tiết lão quái đến thăm hắn cũng nói: “Chừng ấy tuổi đã chịu nỗi khổ thế này, không bằng để hắn chết luôn cho xong. “
Nhưng Lục Nhất Phẩm không nói gì, ông đưa Bình Cửu đang thoi thóp vào một thùng lớn chứa đầy nước thuốc cổ trùng, chỉ để lộ cái đầu ra ngoài, nói với Bình Cửu rằng: “Thu Hồng, còn phải sống. Bây giờ con chết rồi thì cái gì cũng mất.”
Thùng thuốc đó dùng lửa nhỏ đun nóng mỗi ngày, thế là Bình Cửu ngày nào cũng ngâm trong thùng thuốc đó. Lục Nhất Phẩm thường xuyên đến thăm hắn, cho hắn uống thuốc, cắt của hắn rất nhiều máu, cổ tay cổ chân đầy vết dao cắt. Trong những ngày tháng tối tăm không mặt trời, dằn vặt trong nỗi đau bị dao cắt, Bình Cửu không nhìn thấy ai khác, mỗi ngày chỉ có thể ngóng trông sư phụ đẩy cửa ra mới nhìn thấy ánh sáng mặt trời. Bàn tay to lớn, thô ráp xoa nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811221/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.