Trong bóng tối, có rất nhiều người đang gọi tên hắn.
Lục Thu Hồng!
Lục Thu Hồng!
Bình Cửu nhìn về trước, rồi quay đầu lại, trong bóng tối không có bất kỳ ai cả, thế mà tiếng gọi ấy cứ mãi vờn quanh.
Lục Thu Hồng!
Lục Thu Hồng!
Chợt cất lên giọng nói của một người từ màn đêm tối mịt kia.
Bình Cửu!
Bình Cửu nhớ ra tiếng nói này, thế giới tối đen kia đột nhiên có ánh sáng chói mắt, một màng sáng trắng xóa như biển cả. Theo bản năng che hai mắt lại, Bình Cửu nhìn về trước.
Chủ nhân của tiếng nói kia đứng ở cuối màng sáng, nơi đó từ từ đỏ lên, đèn đuốc sáng choang, dường như là một buổi tối bình thường mà nguy hiểm. Người kia có gương mặt mờ nhạt, nhưng đường nét rõ ràng, gã bỗng dùng tay kềm vai Bình Cửu, sức mạnh lớn đến nỗi khiến Bình Cửu có ảo giác xương cốt mình sắp nứt ra.
“Nhìn ta!” Có người đang nói chuyện, xung quanh nóng rực và chói mắt.
“Trợn to con mắt của ngươi nhìn cho rõ, ta là ai?”
Bình Cửu tỉnh lại, mở hờ mắt ra, khung cảnh trước mắt âm u ẩm ướt.
Ngay sau đó là một cơn đau mãnh liệt xông thẳng đến. Bình Cửu bỗng tối sầm mắt lại. Một lát sau, trước mắt mới từ từ nhận ra luồng ánh sáng yếu ớt.
Xương vai Bình Cửu bị hai cái móc sắt dài nhỏ xuyên thẳng qua, phong bế kinh mạch toàn thân, cũng tạm ngăn hàn cổ phát tác. Bình Cửu vô ý thức co giật một hồi, khiến móc sắt lay động theo. Nó khuấy móc lung tung phần thịt vết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811220/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.