Xung quanh có tiếng người nói chuyện, xì xào bàn tán, hình như xung quanh đây tụ tập không ít người.
Bình Cửu từ từ có ý thức, còn chưa tỉnh táo lắm. Hắn nằm trên một chiếc giường mềm mại rộng rãi, ngón tay hơi nhúc nhích một chút, nhưng không mở mắt ra được, cũng nghe không rõ tiếng nói xung quanh lắm.
Một lát sau nhận ra lại có người đi vào rồi, xung quanh có tiếng quỳ xuống lễ bái.
Có người ngồi lên giường hắn, có một bàn tay nắm chặt lấy tay hắn.
“Tại sao còn chưa tỉnh? “
Là tiếng của một người đàn ông.
Gần đó là tiếng dập đầu liên tục, rất sợ sệt thưa: “Vương gia tha tội, vương gia tha tội ạ! Năng lực bọn ty chức có hạn, chỉ có thể tạm thời bảo vệ tính mạng Bình đại nhân. Có lẽ hàn cổ trong cơ thể Bình đại nhân bị kích lên quá mạnh, mấy lần vận công càng kích phát độc tính tăng thêm. Nếu không có thuốc giải, có lẽ, có lẽ… Có lẽ hai tháng… “
Lực siết trên tay bỗng tăng lên.
“Đi xuống đi. “
Tất cả người trong phòng đều lần lượt lui xuống hết, chỉ còn lại mỗi hai người.
Ý thức của Bình Cửu thanh tỉnh một chút, có người cúi xuống gần tai hắn, nói nhỏ: “Sống tiếp, bản Vương tuyệt đối không cho ngươi… “
Bình Cửu vất vả mở mắt ra, từ từ thấy rõ người trước mặt, ánh mắt suy yếu ôn hòa.
Thần Dục ngẩn ra, thoắt cái ánh mắt vô cùng căng thẳng của ngài thư giãn xuống.
Bình Cửu đưa mắt nhìn ngài rất lâu, tiếng nói khàn giọng, trầm giọng nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-cuu/1811222/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.