Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên đều đều, An An và Hàn Cảnh nhìn nhau, xong người nào đó vẫn tiếp tục hôn, lúc này mà vẫn nhẫn nhịn thì không phải là người bình thường. An An dùng sức đẩy anh ra, lạnh giọng:
- Buông em ra!
Hàn Cảnh đành ngồi dậy, cô kéo tay anh chỉ về phía ban công, thấp giọng:” Anh ra ban công ngồi đi!”, có người vẫn tiếp tục yên lạnh, An An nhướn người hôn nhẹ lên má anh: “Nhanh đi anh!”, ai kia vẫn ngồi im không nhúc nhích.
- Anh thật sự không đi?
Lần này giọng nói An An rất lạnh lùng, người này rõ ràng được một tấc lại muốn thêm một thước, cô cũng tình cảm với anh, lại vừa xảy ra những chuyện vớ vẩn, khiến cô chột dạ, ngoan ngoãn nghe lời, nhưng như vậy không có nghĩa muốn gì cũng được.
Cảm giác được cảm xúc cô thay đổi, Hàn Cảnh cười cười, xoay người, hôn lên má cô xong bước xuống kéo nệm, gấp máy tính, phủ cái khăn lên rồi ra ban công, đóng cửa lại. Hừ, cho dù anh thể hiện biết điều như vậy cũng không có nghĩa cho bỏ qua cho ngày hôm nay…. Ép người quá đáng mà!
Bước đến mở cửa, An An nhẹ giọng:”Anh hai, anh ba!”, rồi xoay người vào phòng, ngồi lên giường. Hai ông anh trai mỗi người kéo một ghế, ngồi đối diện, nhìn lại cô. Sau một hồi anh hai Trần Lâm cũng lên tiếng,
- Em cũng gặp An An à, có việc gì không Trần Kha?
- Không có việc không gặp được?
- Không phải, anh định nói chuyện riêng một chút với An An.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/binh-an-mot-doi/1850673/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.