Nghe xong, nước mắt Ngô Cẩm Sắt lại rơi xuống, đánh Khương Uyển Xu một cái: "Mau câm miệng cho ta, nói ngu ngốc gì vậy, hôm nay ta vui vẻ tới đây, cũng không muốn nghe ngươi nói những lời này."
Khương Uyển Xu tựa đầu vào người Ngô Cẩm Sắt, giống như ngày xưa khi còn ở khuê phòng: "Được, chúng ta không nói cái này nữa, A Sắt, thân phận hiện tại của ta rất xấu hổ, ngươi còn có thể đến thăm ta, ta rất cảm kích ngươi."
Ngô Cẩm Sắt nhéo má Khương Uyển Xu, cảm giác vẫn mềm mại như vậy, nàng ấy cố ý làm ra bộ dáng vui vẻ: "Đúng rồi, ngươi xem ta đối với ngươi tốt như thế nào, Uyển Uyển, mau đem trà ngon trái ngọt ra đây đãi ta đi, có cái gì mới cũng phải lấy ra cho ta xem."
Khương Uyển Xu thở dài: "Ngày nào ta cũng bị nhốt ở đây, có cái gì mới mẻ chứ, buồn bực muốn chết."
Ngô Cẩm Sắt vỗ vỗ tay: "Vậy cùng ta ra ngoài chơi đi, với cả sắp tới Đoan Ngọ rồi, Uyển Uyển, qua hai ngày nữa ngươi đi xem thuyền rồng với ta không? Ta đã đặt chỗ rồi."
Trời đã gần sang hè, gió mát từ ngoài cửa sổ thổi vào, chuông gió dưới mái hiên nhẹ nhàng vang lên.
Như thể được quay trở lại ngày xưa. ——————————
Lâm Chiếu Thần ngồi trước thư án, đặt bút xuống, mỉm cười: "Hiếm khi thấy nàng tự tới đây tìm ta. Có chuyện gì sao, nàng nói đi."
Khương Uyển Xu co quắp đứng ở đó, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Biểu thúc, ngày kia là Đoan Ngọ, A Sắt hẹn ta đi ngắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bieu-thuc-luon-bat-nat-ta-den-phat-khoc/1034089/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.