Chương trước
Chương sau
Lâm Chiếu Thần chỉ nhìn thoáng qua, mặt không chút thay đổi đi ra ngoài, đến cửa viện.
Ngoài cửa có hai thị vệ đang canh giữ.
"Có thấy Khương cô nương đi ra ngoài không?" Lâm Chiếu Thần trầm giọng hỏi.
"Không thấy ạ." Thị vệ khom người đáp.
Lâm Chiếu Thần nghe vậy thì cười lạnh, trở lại trong viện, nhìn trái nhìn phải.
Tử đằng rủ xuống, bao trùm nửa bức tường bên cạnh cửa sổ, có lẽ đã lâu ngày không có ai chăm sóc, cành hoa đều nằm uốn lượn trên mặt đất.
Tường trắng ngói xanh che bóng hoa.
Lâm Chiếu Thần chậm rãi đi tới, đẩy cành hoa sang hai bên.
Quả nhiên thấy Khương Uyển Xu trốn phía sau hoa tử đằng, ôm đầu gối, cơ thể co lại một khúc.
Nàng nhìn thấy Lâm Chiếu Thần, co rúm lại một chút, cúi đầu xuống.
Lông mi của nàng mang theo một chút sương, đôi mắt ngập nước, môi cắn chặt, bộ dạng vừa uể oải vừa hoảng sợ.
Năm đó nàng thích trốn ở chỗ này, tự cho là rất bí mật, mà không biết rằng, hắn vì muốn dỗ nàng vui vẻ, mới làm bộ tìm không thấy. Đúng là một cô nương ngốc.
Những cánh hoa rơi xuống tóc nàng.
Lâm Chiếu Thần vươn tay ra, phủi hoa rơi trên tóc nàng đi, dưới bàn tay, cảm giác được nàng đang run rẩy.
Lâm Chiếu Thần thở dài một hơi: "Uyển Uyển, nàng thật sự sợ ta như vậy sao?"
Khương Uyển Xu không chút suy nghĩ gật đầu, nhưng đảo mắt thấy sắc mặt Lâm Chiếu Thần không đúng, nàng lại vội vàng lắc đầu.
Lâm Chiếu Thần chậm rãi cúi người xuống, nửa quỳ trước mặt Khương Uyển Xu, cố gắng nhìn thẳng vào nàng. Tư thế này trông có vẻ khiêm tốn, hoàn toàn không còn sự kiêu ngạo cùng lãnh khốc ngày thường của hắn.
"Uyển Uyển, nào, nàng nhìn ta một chút." Giọng hắn ôn nhu, "Dung mạo của ta tốt, quyền lực cũng đủ cao, nhà to, tiền nhiều, phóng mắt toàn bộ lãnh thổ Đại Tấn, sẽ không tìm được nam nhân nào tốt hơn ta nữa đâu."
Nếu tìm được thì hắn sẽ giết nam nhân kia, hắn thầm nghĩ trong lòng.
Hắn gần như dỗ dành nàng: "Ta tốt như vậy, tại sao nàng không thích ta? Nàng nói xem, ta còn có chỗ nào không tốt, khiến nàng không hài lòng?"
Dưới ánh mặt trời, bóng dáng hoa tử đằng quay cuồng, phản chiếu lên mặt hắn, nửa sáng nửa tối, mặt mày hắn nhu hòa đi.
Nhưng mà, Khương Uyển Xu chỉ nhìn thoáng qua, liền rũ mi mắt xuống, nàng nhẹ giọng nói: "Biểu thúc, ngươi rất tốt, nhưng ta không thích ngươi, không có lý do gì cả, trái tim ta dù sao cũng là của ta, ngươi không thể làm chủ được."
Nàng cho rằng hắn sẽ tức giận, nói xong liền sợ hãi rụt cổ lại.
Nhưng Lâm Chiếu Thần trầm mặc thật lâu, chỉ cúi đầu nở nụ cười: "Không sao, ta sẽ chờ nàng, Uyển Uyển, ta có thời gian cả đời, có thể chờ nàng hồi tâm chuyển ý."
Hắn ôm nàng lên, hoa rơi đầy vạt áo, hương tím chảy xuôi dưới ánh xuân. Nàng phong cơ nhược cốt[1], một đoàn mềm nhũn, như muốn tan chảy trong vòng tay hắn.
[1] Từ gốc '丰肌弱骨' Da đầy đặn, xương mềm. Mô tả một người phụ nữ hoặc bông hoa thanh tú, xinh đẹp và đầy quyến rũ.
"Dù sao nàng cũng sẽ ở bên cạnh ta, trừ ta ra thì ai cũng không thể nhìn, sống qua một thời gian dài, trong mắt nàng tự nhiên cũng chỉ có một mình ta thôi, Uyển Uyển, ta không vội." Hắn nói như vậy.
——————————
Xiêm y Lăng La chất đầy trên án.
Đại nha hoàn tên là Miên Xuân kia lấy ra một chiếc váy xếp li, váy dùng gấm trắng ngọc trai để làm thành, nửa dưới dùng sợi tơ màu ngà thêu đầy yến tử hí xuân, nhìn qua toàn thân váy vẫn màu trắng, nhưng chỉ cần hơi lắc nhẹ một chút, bóng dáng con chim sẽ hiện ra ở giữa các nếp gấp.
"Cô nương, cái váy này do ba tú nương tốt nhất trong phủ Tùng La mất một tháng để thêu đấy, người thử xem có thích không?"
Khương Uyển Xu nhìn thoáng qua, mệt mỏi nói: "Biết rồi, để ở đó đi."
Miên Xuân quan sát sắc mặt Khương Uyển Kiều, lập tức đổi thành một bộ sa y ba tầng, xiêm y này nhẹ như mây bay, tầng hoa Hải Đường màu bạc bên trong xuyên thấu, lúc đậm lúc nhạt, như đang đung đưa trên cành cây, màu sắc vẫn là màu trắng thuần.
"Cái này thì sao ạ, loại khói mềm này là đặc sản của Thục Đô, nghe nói rất quý hiếm, một năm chỉ có thể sản xuất mười bộ thôi, ngài sờ thử xem, cầm trong tay giống như mây vậy."
Khương Uyển Xu lần này ngay cả nhìn cũng lười: "Ừ, rất tốt."
Bởi vì Khương Uyển Xu còn đang trong hiếu kỳ, xiêm y Lâm Chiếu Thần chuẩn bị cho nàng đều là màu trắng tinh, nhưng chỉ có một loại màu sắc này, cũng có thể biến ra trăm ngàn loại hoa văn, bọn nha hoàn ân cần chuẩn bị, thay phiên mang qua cho Khương Uyển Xu nhìn, nàng lại không có hứng thú.
Miên Xuân chưa từ bỏ ý định, tiếp tục khuyên nhủ: "Cô nương, nô tỳ thấy những bộ này cực kỳ xinh đẹp, không bằng ngài mặc thử xem?"
Khương Uyển Xu nói: "Không ra ngoài thì mặc cái gì cũng giống nhau thôi, để các ngươi phí tâm rồi, ta thấy không cần thiết, vẫn nên cất đi đi."
Miên Xuân thật sự là một nha hoàn tận tụy với công việc: "Cô nương mặc vào, có thể cho Quốc công gia xem, nhất định hắn sẽ thích."
Khương Uyển Xu tức giận: "Kỳ lạ, tại sao ta phải làm cho hắn thích, ta không thích nghe lời này của ngươi, không được nói nữa."
Miên Xuân chỉ mím môi cười.
Tiểu nha hoàn bên ngoài tiến vào: "Cô nương, người có khách tới."
Khương Uyển Xu quên cả tức giận, kinh ngạc nói: "Ta có khách à? Có phải Triệu phu nhân đến thăm ta không?"
"Là ta này, Uyển Uyển." Một giọng nói quen thuộc vang lên, một thiếu nữ mặt tròn mắt tròn đi theo sau nha hoàn tiến vào.
Khương Uyển Xu giật mình, đứng lên: "A Sắt, A Sắt, quả nhiên là ngươi!"
Kiêu Kỵ tướng quân Ngô gia cô nương Ngô Cẩm Sắt là bạn thân trong khuê phòng của Khương Uyển Xu, hai cô nương tính tình hợp nhau, từ trước đến nay thân mật khăng khít.
Lúc này, Khương Uyển Xu không ngờ Ngô Cẩm Sắt sẽ tới cửa gặp nàng, nhịn không được vừa mừng vừa sợ, vẻ mặt Ngô Cẩm Sắt cũng kích động, hai cô nương cầm lấy tay nhau, nhìn nhau nửa ngày không nói lời nào, hốc mắt đều đỏ lên.
Miên Xuân vô cùng biết điều sai người dâng trà và trái cây lên, cười nói: "Ngô cô nương mời ngài ngồi trước, cô nương chúng ta đang rất buồn bực, ngài bồi nàng nói chuyện nhé."
Khương Uyển Xu rưng rưng cười: "Là ta thất lễ, A Sắt ngươi mau ngồi xuống đi, ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi."
Ngô Cẩm Sắt quở trách nói: "Mấy tháng không gặp, ngươi xa lạ với ta như vậy, ta đến nhà ngươi, có cần khách khí với ta vậy không?"
Vừa nói ra, hai người đều giật mình một chút, cảnh còn người mất, nơi này đã không còn là Khương gia nữa rồi.
Ngô Cẩm Sắt tự hối hận lỡ lời, chợt làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, lôi kéo Khương Uyển Xu đi qua, thân mật ngồi xuống bên cạnh nàng: "Để ta xem một chút, hình như cô lại gầy đi một chút rồi."
Miên Xuân cùng tiểu nha hoàn khác đều rời khỏi, còn nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Khương Uyển Xu lập tức nắm lấy tay Ngô Cẩm Sắt, rưng rưng hỏi nàng: "Sao ngươi lại đến thăm ta? Ta tưởng ngươi quên ta rồi."
"Làm sao có thể, trong khoảng thời gian này ta vẫn luôn nhớ tới ngươi." Mặt Ngô Cẩm Sắt đầy lo lắng, "Sau khi nhà ngươi xảy ra chuyện, bên ngoài đều nghe đồn ngươi đã chết rồi, ta còn khóc lớn một hồi, về sau lại nói ngươi bị giam giữ trong đại lao Hình bộ, ta cầu xin cha ta đi hỏi thăm, tin tức gì cũng không lấy được, ầy, lo lắng muốn chết."
Nàng ấy nhìn Khương Uyển Xu một cái, vẻ mặt có chút chần chờ: "Sáng nay, là Yến Quốc công tự mình đến nhà ta, để cho cha ta chuyển lời tới ta, ngươi đã về nhà, hắn nghe nói ta có giao hảo cùng ngươi, cố ý mời ta tới nói chuyện với ngươi, ngươi xem, không phải ta đã vội vàng chạy tới đây sao, Uyển Uyển. Bây giờ ngươi có khỏe không?"
Khương Uyển Xu chưa bao giờ kiêng kỵ trước mặt Ngô Cẩm Sắt, nàng nước mắt lưng tròng nói: "Không tốt, rất tệ, A Sắt, trong lòng ta khó chịu quá."
Ngô Cẩm Sắt đau lòng nói: "Ai, ta cũng biết cô chịu khổ, may mà có thể bảo tồn tính mạng, chuyện trước kia cũng đừng suy nghĩ nữa. Tuy rằng Yến Quốc công thanh danh hung ác, nhưng trừ chuyện đó ra cũng không có gì không tốt, ngươi làm ngoại thất của hắn, cũng không thể yếu đuối tùy hứng như trước nữa, cố gắng tâng bốc hắn lên, cuộc sống sau này có lẽ vẫn có thể trông cậy vào."
Khương Uyển Xu ngây người một chút, vung tay Ngô Cẩm Sắt ra, tức giận đến mức nói lắp bắp: "Ngươi nói bậy gì thế, ta không phải ngoại thất của hắn, ngươi, ngươi, ngươi nghe được mấy lời nói vớ vẩn này ở đâu đấy!"
Ngô Cẩm Sắt luống cuống: "Uyển Uyển, xin lỗi, ta thấy tình hình của ngươi mới tưởng vậy. Ôi, ta sai rồi, đừng tức giận nữa mà."
Khương Uyển Xu càng thêm ủy khuất, giận dỗi quay mặt đi: "Thì ra ở trong lòng ngươi, ta chính là người hèn mọn như vậy, chỉ xứng làm ngoại thất cho người ta sao?"
Nữ nhi duy nhất của Hữu thừa tướng, xinh đẹp được cưng chiều, bao nhiêu thế gia công tử khuynh đảo vì nàng, cầu một lần mà không thể gặp, nàng từng là minh châu cao không thể chạm tới trong thành An Dương, ai có thể nghĩ đến thế sự khó lường, một lần ngã xuống lại đáng thương như vậy.
Ngô Cẩm Sắt thở dài một hơi, ôm lấy bả vai Khương Uyển Xu: "Uyển Uyển, là ta nghĩ xấu, không nên nói như vậy, nhưng ta thật sự không có ác ý gì đâu. Ngươi có biết A Du và A Cẩn của Lương gia gặp phải chuyện gì không? Ngày đó Lương đại nhân ở trên triều đình nói vài câu thay cho Chu vương, long nhan Hoàng Thượng nổi giận, hạ chỉ giáng tội, nam nhân trong nhà đều bị sung quân[2], nữ nhân... Đều bị đưa vào giáo phường[3]."
[2] Nói người phạm tội dưới thời phong kiến bị đày ra biên giới làm lính thú.
[3] Nơi ở riêng của những người chuyên làm nghề ca, nhạc, múa, do giai cấp phong kiến lập nên.
Lương Du và Lương Cẩn nhà Lương Thái phó là một đôi tỷ muội song sinh, ngày xưa các nàng cũng thân mật với Khương Uyển Xu. Hai tỷ muội tài hoa kinh diễm, sinh ra đã đẹp, xưa nay kiêu ngạo, không ngờ lại bị đưa vào giáo phường, nơi đó, cô nương trong sạch đi vào, quả thực còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Khương Uyển Xu đột nhiên cả kinh: "Sao lại có chuyện này?"
Ngô Cẩm Sắt nhìn trái nhìn phải, hạ thấp giọng xuống: "Ngươi không biết đâu, chuyện của Chu vương liên lụy tới rất nhiều người, phụ thân ngươi, Lương đại nhân, còn có Đường Thượng thư Binh bộ cùng hai thị lang quan phía dưới hắn, đều là tử tội, Ngự Sử đài có ba vị đại nhân bị giáng chức quan, những chuyện này đều là bề nổi, còn bao nhiêu người nữa âm thầm gặp tai nạn thì không rõ."
Nàng ấy mím môi, "Thế cục triều đình vốn không liên quan tới chúng ta, nhưng những người này xảy ra chuyện, đáng thương cho gia đình bọn họ đều bị liên lụy. Uyển Uyển, ngươi đừng ghét bỏ ta nói chuyện không dễ nghe, dù thế nào đi nữa, hiện giờ có người bảo vệ ngươi, ta thật lòng vui vẻ thay ngươi đấy."
Khương Uyển Xu nghe xong, sắc mặt tái nhợt, một lúc lâu không nói gì.
Ngô Cẩm Sắt thấy vậy trong lòng đau xót, vội vàng ôm lấy nàng, ôn nhu dỗ dành nàng: "Đều trách ta không tốt, nói những thứ này làm gì, hôm nay thật vất vả chúng ta mới được tụ tập cùng một chỗ, nói chút chuyện vui vẻ đi, đến đây, nhìn xiêm y mới của ngươi, nhiều như vậy khiến ta thèm thuồng mà."
Khương Uyển Xu thấp giọng hỏi: "Ngươi mới vừa nói, hai tỷ muội Lương gia, hiện tại các nàng thế nào rồi."
Ngô Cẩm Sắt do dự một chút, vẫn thành thật nói: "Ca ca ta vụng trộm nói với ta, lúc tỷ muội Lương gia vào giáo phường, tối hôm đó A Du liền tự sát, còn A Cẩn, ai, hiện giờ vẫn còn ở trong đó chịu tội."
Khương Uyển Xu run rẩy.
Ngô Cẩm Sắt nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, an ủi nàng: "Ngươi và các nàng không giống nhau, Uyển Uyển, đừng suy nghĩ quá nhiều."
Khương Uyển Xu suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói với Ngô Cẩm Sắt: "Cùng là người lưu lạc ở nơi xa xôi, làm sao ta có thể biết được hoàn cảnh của mình trong tương lai chứ. Ngày đó ta vốn nên đi theo mẫu thân ta, ngày hôm nay có thể xem như ông trời đặc biệt ban cho, có thể sống thêm một ngày cũng là kiếm được, ta cũng không có gì vướng bận, nếu bức bách, cùng lắm thì ta sẽ chết giống A Du là được rồi, kỳ thật ta cũng không sợ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.