Thời gian đầu tôi làm việc ở Hằng Phong cũng không có gì đáng nói, ngoài chị Uyên và trợ lý của Thành biết chúng tôi là vợ chồng ra thì tất cả mọi người còn lại đều coi tôi như một nhân viên mới đến bình thường, ai cũng nhiệt tình và hòa đồng.
Thế nhưng có lẽ vì thay đổi môi trường và buộc phải làm việc cường độ cao hơn nên tôi mệt, hôm nào về đến nhà cũng oải đến mức chỉ muốn lăn ra giường đi ngủ luôn, thậm chí trước kia tôi chẳng hề nghỉ buổi trưa mà giờ cũng nhịn cả ăn để ngủ.
Có một hôm ngủ say quá nên không phát hiện ra có người vào phòng, mãi đến khi chuông đồng hồ báo thức reo, mở mắt ra thấy Thành ngồi ở sofa bên kia, tôi mới giật mình:
– Ơ… anh đến đấy à? Sao không đánh thức em?
– Có gõ cửa mấy lần rồi nhưng em không trả lời.
Anh nhìn tôi từ đầu đến chân một lượt, vẻ mặt vẫn bình đạm ôn hòa nhưng ánh mắt lại mang theo vẻ nghi hoặc:
– Làm việc nhiều quá nên em mệt à?
– À… đâu, tại hồi ở Kiến Vũ em hay ngủ trưa nên giờ mới thành thói quen đấy chứ. Không muốn ngủ nhưng mắt cứ ríu lại. Với cả em nghe người ta nói ngủ trưa thì chiều làm việc mới nhiều năng lượng mà.
Tôi cười hì hì:
– Anh không nghỉ trưa à?
– Định gọi em đi ăn trưa cùng, nhưng chắc giờ muộn rồi.
Từ khi tôi đến đây cho đến giờ cũng cả tháng rồi, nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-truoc-se-vo-tan/2557301/chuong-20.html