Sau ngày hôm đó, gia đình chồng vẫn chưa thực sự thoải mái được với tôi như khi trước, nhưng vì có Thành che chở cho tôi nên ông bà cũng không nói gì nữa, chỉ thỉnh thoảng có chị chồng đến vẫn nguýt dài rồi bâng quơ nói móc tôi.
Tôi rất khó chịu, nhưng nghĩ cứ đối đầu với chị ta mãi cũng chẳng được gì nên có một lần mới bảo:
– Chị gây sự với tôi mãi không chán à?
– Chán? Tao chẳng có gì mà phải chán. Mày không muốn nghe thì li dị với em trai tao đi. Biết rõ nó không yêu mày mà cứ bám lấy nó mãi thế? Có tự trọng thì li dị đi.
– Theo chị thì anh ấy yêu ai?
– Ai cũng được, miễn không là mày.
Tôi cười cười, chẳng buồn bận tâm đến mấy câu nói xóc xỉa của chị ta mà chỉ bảo:
– Tôi có nghe một câu rất hay thế này: “Có những người c.hế.t đi, dù cuộc đời của họ ngắn ngủi nhưng vẫn rực rỡ quý giá như một viên kim cương. Còn có những người sống chỉ là sống, bởi vì bản thân thật đáng buồn nên mới thấy cuộc đời thật thảm thương”.
– Ý mày là gì?
– Nếu chị cứ sống mãi thế này, chị sẽ trở thành kiểu người ở vế thứ 2 đấy. Có thời gian khuyên người khác thì tự khuyên bản thân mình trước đi đã.
Tôi liếc bàn tay vẫn còn tím bầm vì bị chồng đánh của chị ta, lặng lẽ nói thêm:
– Sống không hạnh phúc tốt nhất là tìm cách giải thoát chứ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-truoc-se-vo-tan/2557303/chuong-21.html