17
Trên đường về thành, xe ngựa bất ngờ gặp phải sơn tặc, buộc phải dừng lại, ngoài dự liệu của ta.
Quả là tái ngộ bất ngờ, còn là niềm vui bất ngờ.
Tên tiểu đồng đánh xe bị một mũi tên xuyên qua, ngã khỏi xe, chếc không nhắm mắt.
Những hộ vệ theo hầu cố sức chiến đấu với sơn tặc, m.á.u b.ắ.n tung ba thước.
Ta lập tức chặt dây buộc trên lưng ngựa, xoay đầu ngựa, để ta và Thôi Yên cùng cưỡi ngựa thoát đi.
Đối phương đông người, e rằng hộ vệ không trụ được bao lâu.
Thay vì ở lại làm vướng chân vướng tay, chi bằng nhân lúc này phân tán sự chú ý của bọn chúng.
Vất vả lắm mới tạm thời cắt đuôi đám sơn tặc đuổi theo, ta lập tức ghìm cương ngựa, nhảy xuống đứng vững, chịu đựng cơn đau dặn dò kỹ lưỡng với Thôi Yên: “A Yên, cứ theo đường quan đạo này mà về thành, nhớ là tuyệt đối không được quay đầu lại.”
Thôi Yên lo lắng nhìn ta, giơ tay muốn kéo ta lên ngựa, trong mắt đỏ hoe giục giã: “Cô nương, mau lên đây, chúng ta đi cùng nhau…”
Ta lắc đầu: “Hai người cưỡi một con ngựa tốc độ quá chậm, sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp, đến lúc đó chúng ta đều không thoát được. Huống hồ, ta biết võ công, không cần lo cho ta.”
“Nếu…” Ngừng lại một chút, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y tiếp tục nói: “Nếu ta không thể trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/biet-quan-nhu-cu/3714556/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.