Chuyến tàu xe lửa khởi hành lúc chín giờ ba mươi phút, Mặc Nghiên Dương bước lên khoang số ba mà ngồi xuống ghế đã được ghi trên vé tàu. Cô ngồi xuống, tay từ trong ba lô mà lấy ra một ít họa cụ. Tuy rằng Nghiên Dương muốn về quê để xả stress nhưng vẽ không những là công việc mà còn chính là đam mê của cô.
Tàu bắt đầu xuất phát, cảnh tượng ở đây vô cùng đẹp, Mặc Nghiên Dương đương nhiên là vô cùng hưởng thụ cảnh tượng này. Cái cảnh tất cả mọi thứ sượt qua mắt mình, vạn vật như đi qua đôi mắt nâu trong vắt. Tất cả mọi thứ như bị bỏ lại phía sau khiến Nghiên Dương đã cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Cô từ từ vừa vẽ vừa ngắm nhìn chúng. Tàu đi không nhanh nhưng đủ để cô cảm thấy thoải mái.
* * *
Khoảng chừng nửa ngày trời, khi ánh chiều tà chiếu vào chiếc bàn nhỏ. Cảnh tượng ở đây bây giờ quả thực rất đẹp. Mặt trời đỏ dần lặn khuất sau hàng cây khẳng khiu. Tàu cũng đi vào ga, của cũng mở. Điểm cuối cũng đã đến rồi.
Mặc Nghiên Dương nhanh chóng thu dọn đồ đạc vào trong ba lô rồi bước xuống. Cô nhanh chân đi trên con đường sỏi đá của một vùng quê chưa phát triển. Nhà cô không gần nhưng cũng không quá xa. Nghiên Dương cuối cùng quyết định đi bộ về nhà. Con đường này lâu rồi cô cũng chưa từng đi lai xem ra cũng thay đổi đôi chút, khang trang hơn một chút.
* * *
Đôi chân nhỏ bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-va-em/2927498/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.