Bữa cơm hôm đó thực sự rất ngon. Mặc Nghiên Dương từ trong lẫn ngoài đều không che dấu được sự vui vẻ. Suốt cả buổi, dù nói đến chuyện gì cô cũng vừa cười vừa kể. Có vẻ như cô gái bé nhỏ đó cũng đã trưởng thành hơn rồi. Cô ấy đã không còn quan tâm đến những niềm đau còn nhen nhóm trong từng mẩu chuyện nhỏ nữa. Trước mắt cô hiện tại chỉ là hồi cố, là một kẻ ngoài cuộc của những đau thương hồi xưa.
Ánh mắt ấy hôm trước còn đục ngầu, ứa lệ mà giờ đã tràn ngập sức sống. Có vẻ chính cha mẹ cô, chính cuộc hội ngộ này khiến vị thiếu nữ đó trưởng thành rất nhiều. Cha mẹ cô đã tiếp thêm sức mạnh vào trái tim, đã băng bó những vết thương lành lâu rồi chẳng thể lành lặn nổi. Họ từ từ, ân cần kéo cô khỏi mặc cảm, tự ti, khỏi bức tường thành ảo.
"Bố, con chỉ có chút thắc mắc. Rõ ràng lúc đầu, là con cố chấp lên thành phố theo trường nghệ thuật, bố phản đối vô cùng gay gắt. Tại sao, tại sao đến cuối cùng lại bán cả điện thoại, bán nhà để hỗ trợ con?"
Mặc Nghiên Dương đang ăn uống ngon lành thì bỗng nhớ đến liền buột miệng mà hỏi. Suốt từ tối hôm qua tới tận bây giờ thắc mắc lớn đó vẫn luôn hiện hữu trong cô. Bố cô nãy giờ không nói gì cuối cùng cũng không chịu được nữa mà buông bát đũa xuống lên phòng, chỉ bỏ lại một câu xíu nữa lên gặp ông ấy.
"Bố con xưa giờ đã vậy, đừng để ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-va-em/2927496/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.