Cũng gần ba tháng kể từ ngày Cao Minh rời khỏi cuộc đời này thì chính tôi cũng chẳng còn tha thiết đến với thành phố Hồng Châu nhưng giờ phút này tôi đang kéo chiếc vali đến sân bay để chuẩn bị quay lại thành phố phồn hoa ấy lần nữa.
Vừa kéo đi mà lòng tôi lại nhiều trăn trở ập đến. Tôi miên man suy nghĩ về cuộc điện thoại mà ông Cao Tuấn đã gọi đến cho mình vào tối hôm qua.
Lúc ấy, tôi vừa ăn cơm tối cùng gia đình xong định bụng sẽ quay về phòng dịch hết tài liệu mà công ty giao sau đó sẽ xem bộ phim gần đây rất nổi của Hàn Quốc nhưng cuộc gọi ấy vang lên và tôi bắt máy nghe từng chút lời phát ra từ ông Cao Tuấn làm cho chính tôi lúc đó chỉ muốn nhanh chóng đi đến Hồng Châu muốn chạy thật nhanh đến ngôi nhà mà tôi đã từng sinh sống còn Cao Minh và tìm nó.
Phải, ông Cao Tuấn đã nói với tôi rằng:
- Ông đã tìm thấy cuốn sổ của Cao Minh nó để lại trong ngăn bàn làm việc của nó. Ông định sẽ mở ra xem nhưng cuốn sổ ấy ghi “Gửi em” kèm theo đó là bức hình của cháu và thằng bé. Ông nghĩ ông nên đưa cho cháu và có lẽ đây là món quà mà Cao Minh thằng bé muốn dành tặng cho con nên ta nghĩ nếu được con có thể đến đây một chuyến không?
“Bàn làm việc” đó chính là chỗ Cao Minh luôn không muốn ai được phép đụng vào nhưng riêng tôi anh ấy luôn thoải mái với điều đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-tinh-chi-mot-minh/3493149/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.