Tan tầm hơn 10 giờ cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. Nhiều người nhanh chóng thu dọn đồ dùng của mình để rời đi, tôi cứ vậy bần thần làm mọi việc trong vô thức chẳng nghĩ đến gì cả cứ in mãi trong đầu là hình ảnh của người đàn ông đó.
Có lẽ vì cứ đi trong vô thức không quan tâm những thứ xung quanh mà tôi đã đụng phải người nào đó và điều này khiến tôi chợt giật người tỉnh lại và sau đó xoay người nhìn thì thấy đó chính là giám đốc của mình.
Xung quanh phòng họp cũng lưa thưa người lại nên khi tôi nhìn anh ta thì chính anh ta cũng nhìn lại tôi và điều này làm tôi thấy rõ trong đôi mắt ấy không giống như Cao Minh. Đôi mắt của Cao Minh rất tĩnh lặng còn đôi mắt này dường như những ưu tư điều hiện rõ lên và cả những suy nghĩ trăn trở cũng xuất hiện.
Cứ vậy, tôi quên mất phải xin lỗi cho đến khi tiếng nói đó phát ra:
- Cô không sao chứ?
Tôi lúc này mới nhanh phản ứng lại đầu tiên là né ánh mắt không nhìn tiếp theo là nhanh chóng vội nói lời xin lỗi:
- Xin lỗi giám đốc, tôi quá bất cẩn.
Cúi người xin lỗi tôi chẳng nghe được lời hồi đáp nào. Thầm nghĩ “Chẳng lẽ anh ta là người keo kiệt, chỉ vì việc nhỏ thế mà bắt lỗi.” Tôi nhẹ nhàng ngước người dậy một ít để xem phản ứng thế nào thì thấy gương mặt cứ nghiêm nghị đó làm tôi sợ thật. Nó khiến tôi cảm giác dò xét từ anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-tinh-chi-mot-minh/3484233/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.