Tiết Đại Hán chợt nhìn thanh đao, thốt nhanh:- Giết lầm người cũng chẳng phải là chuyện xấu xa chi.Câu nói của y loãng vào khoảng không.Phó Hồng Tuyết im lặng.Tiết Đại Hán tiếp:- Trên giang hồ, bọn anh hùng hảo hán có ai chẳng một vài lần giết nhầm người ?Im lặng đáp câu hỏi của y.Tiết Đại Hán tiếp câu thứ ba:- Đừng nói chi ai, đến cả Viên Thu Vân kia , trong đời lão cũng đã giết lầm chẳng biết bao nhiêu người mà kể.Phó Hồng Tuyết nâng chén rượu đầy trước mặt lên uống cạn.Hắn biết là Tiết Đại Hán hiểu lầm.Y không hiểu nổi sự thống khổ của hắn. Hay y chưa thấu đáo nguyên nhân của sự thống khổ.Cái việc hắn vừa giết lầm kẻ vô cớ thì hắn hoàn toàn quên mất rồi.Hắn chỉ nhớ đến một người. Và niềm thống khổ của hắn bắt nguồn từ đó.Tiết Đại Hán rót đầy chén cho Phó Hồng Tuyết, rồi tiếp:- Cho nên bất tất các hạ để tâm đến việc đó. Tại hạ biết các hạ là một trang hán tử, các hạ...Phó Hồng Tuyết cao giọng chận lời:- Tại hạ không phải là một trang hán tử.Tiết Đại Hán cau mày:- Ai nói ?Phó Hồng Tuyết buông mạnh:- Tại hạ nói.Rồi hắn cạn chén đầy. Uống xong, hắn quăng chén xuống đất, nghiến răng, nói:- Tại hạ vốn không phải là một con người.Tiết Đại Hán cười.Sau đó y thốt:- Trừ các hạ ra, không một ai có tư tưởng đó. Tại hạ dám bảo chứng như vậy.Phó Hồng Tuyết đáp:- Chỉ vì không một ai ngoài tại hạ biết được tại hạ là ai.Tiết Đại Hán nhìn hắn:- Có chắc là các hạ tự hiểu rõ chính mình chăng ?Phó Hồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071062/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.