Trong số tân khách có Diệp Khai.Chàng cho rằng sự kiện đó rất lý thú. Tuy là không thường xảy ra nhưng chẳng phải là không có.Chàng nhìn quanh khách sảnh, quan sát từng khuôn mặt, tự hỏi trong số những người hiện diện nơi đây, có mấy kẻ thực tâm lo âu cho nhà họ Viên.Hầu hết đều khẩn cấp đấy nhưng họ khẩn cấp vì quan tâm đến trường hợp bất bình thường của chủ nhân hay vì rượu sẵn đó, thức ăn sắp được dọn lên nhưng họ phải ôm bụng đói để chờ, chờ trong một thời gian vô đinh.Bởi biết đến bao giờ thì tân lang mới trở về.Giả như tân lang không trở về thì sao ?Họ có được cho ăn, cho uống chăng ?Họ nghĩ đến phần lễ vật mang đến đây, vì nể nang trang chủ nên lễ vật trọng hậu ít nhiều. Nếu bắt buộc phải ra về với cái bụng trống rỗng thì đúng là canh bạc thua cay.Diệp Khai cười.Ngồi bên cạnh, Đinh Vân Lâm nhắc khéo:- Ngươi không nên cười.Diệp Khai nheo mắt:- Tại sao ?Đinh Vân Lâm tiếp:- Hiện tại, mỗi cá nhân đều biết tân lang thất tung. Nếu ngươi cười thì khác nào vui mừng trên tai họa của người.Diệp Khai vẫn cười:- Vô luận thế nào thì cười vẫn hơn khóc. Huống chi hôm nay là ngày hỷ sự chứ đâu phải tang sự.Đinh Vân Lâm bỉu môi:- Ngươi có thể giảm thiểu những lời tổn đức chứ ?Diệp Khai lắc đầu:- Không thể.Đinh Vân Lâm trố mắt:- Không thể ?Diệp Khai mỉm cười: - Tại vì nếu tại hạ không nói thì cô nương cũng nói. Đinh Vân Lâm nghinh mặt, mường tượng giận song thực ra là nàng rất khoái ý. Bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071061/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.