Các hạ giết lầm người !Một câu đó thôi !Rồi không ai nói gì nữa, không ai nhích động. Sự kiện làm cho mọi người sửng sờ.Các hạ giết lầm người.Câu đó cứ vang vang bên tay Phó Hồng Tuyết, âm hưởng chấn động màn tai hắn, kêu oong oong !Âm thinh không lớn lắm, song Phó Hồng Tuyết có cảm tưởng mình vừa nghe tiếng sấm !Một lúc lâu, hắn mới quay mình.Liễu Đông Lai đứng trước mặt hắn, nụ cười trên gương mặt y đã tắt, sắc diện biến xám !Nhưng, ánh mắt của y sắc lạnh như đao.Y thốt:- Quả thật đêm đó, Viên Thu Vân không có mặt bên ngoài Mai Hoa Am !Phó Hồng Tuyết cắn răng, cuối cùng buột miệng hỏi:- Các hạ biết ?Liễu Đông Lai gật đầu:- Chỉ có tại hạ biết !Mặt y nhăn nhó, niềm bi thương hiện lộ rõ rệt, y tiếp:- Đêm đó, vợ y lâm bồn, vì sanh khó, nên tắt thở. Y thức trắng đêm, bên cạnh giường vợ.Mẫu người đó, không hề bịa chuyện.Huống chi, Viên Thu Vân đã chết rồi, y bịa để làm gì ?Phó Hồng Tuyết có cảm giác mình bị thương nơi ngực, tim nhói từng hồi.Liễu Đông Lai tiếp:- Nhưng, y biết đêm đó có trường huyết chiết tại Lạc Hà Sơn ! Cạnh Mai Hoa Am !Phó Hồng Tuyết cố gắng lắm mới hỏi được một câu:- Làm sao y biết có cuộc tử chiến ?Liễu Đông Lai đáp:- Vì có người đem bí mật cáo tố với y !Phó Hồng Tuyết bắt đầu trầm tịnh lại:- Ai tiết lộ với y ?Liễu Đông Lai đáp:- Tại hạ !Tiếng nói của Liễu Đông Lai là quả chùy nặng đập vào ngực Phó Hồng Tuyết.Niềm đau khổ nơi ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071063/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.