Đêm dù dài thì đêm cũng phải tàn và ngày lên tiếp nối.Phó Hồng Tuyết đang ăn cháo.Diệp Khai bắt đầu nghi ngờ là Thúy Bình không trở lại. Chàng có nấn ná thêm cũng chẳng có ích gì. Và chàng đang xỏ giày.Căn gác nhỏ chưa có động tịnh gì.Công Tôn Đoạn đang gục đầu vào trong máng nước của tàu ngựa. Song cho dù y có dùng nước của cả một con sông thì cơn say cũng không giảm.Tại cánh đồng hoang, gió vẫn lộng từng hồi, mùi máu tanh còn quyện theo gió nồng nặc.Hoa Mãn Thiên và Vân Tại Thiên đã trở về nhà chuẩn bị đến gian đại sảnh dùng bữa sáng.Trong khi đó Trầm Tam Nương cố thu hết can đảm, mạnh dạn bước qua ngưỡng cửa phòng của Vạn Mã Đường.Thúy Bình thu mình ngồi bó gối trên chiếc ghế trong thư phòng. Nàng có vẻ vừa mệt mỏi vừa khiếp sợ.Trầm Tam Nương bước vào. Cả hai trông thấy nhau, cùng giật mình kinh hãi.Vạn Mã Đường lạnh lùng quan sát hai người.Chợt lão thốt :- Đương nhiên là hai người nhận ra nhau.Trầm Tam Nương không chối, khẽ gật đầu.Vạn Mã Đường tiếp :- Hiện tại ta đã mang nàng về đây để cho ngươi khỏi phải vất vả đi tìm lúc nửa đêm nửa hôm.Trầm Tam Nương phản ứng hết sức lạ lùng.Mường tượng bà trầm tư, mường tượng bà không nghe Vạn Mã Đường nói gì.Lâu lắm, bà mới quay mình lại, đối diện với Vạn Mã Đường, từ từ thốt :- Đích xác là trong đêm tôi có đi ra ngoài.Vạn Mã Đường thản nhiên :- Ta biết.Trầm Tam Nương tiếp :- Người mà tôi muốn tìm không phải là Thúy Bình.Vạn Mã Đường vẫn thản nhiên :-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071045/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.