Người ngồi bên cạnh hắn lôi hắn xuống bảo :- Đừng. Nữ nhân đó không phải thứ dễ trêu đâu. Đồ tể hừ một tiếng :- Tại sao ?Người bên cạnh đáp : - Nàng có chủ bao. Đồ tể bỉu môi : - Ai ?Người bên cạnh buông gọn : - Vạn Mã Đường Đồ tể như quả cầu đang phòng to, vụt xì hơi xẹp lép.Nữ nhân là dì ba.Dì ba ngẩng cao mặt bước vào, miệng cười mỉm, vờ như chẳng nghe chung quanh người ta xì xào bàn tán, chẳng thấy ai nhìn bà.Người ta nhìn bà với ánh mắt quá sổ sàng, thứ ánh mắy cởi trần truồng y phục của nữ nhân để tìm những bộ phận mà họ mơ thấy.Trước những ánh mắt đó thì dù sao bà cũng mất tự nhiên ít nhiều, cũng may là bà trấn định được tâm tư nên không mất đi cái vẻ ung dung của con người đắc ý trên địa vị.Rồi Tiêu Biệt Ly gọi bà.Lão cười nhẹ thốt:- Trầm Tam Nương cũng đến đây nữa sao? Đúng là một người khách kỳ quái của lão phu.Bà bước tới, hỏi:- Tiêu tiên sinh không hoan nghinh tôi?Tiêu Biệt Ly thở dài:- Lòng thì hoan nghinh song không biểu hiện qua thái độ được. Tam Nương nghĩ xem, lão phu đâu còn đôi chân mà đứng lên đón tiếp.Trầm Tam Nương thốt:- Tôi đến đây là muốn tìm người.Tiêu Biệt Ly chớp mắt:- Tìm lão phu?Trầm Tam Nương đáp:- Nếu tìm tiên sinh thì tôi phải đến lúc vắng người chứ.Tiêu Biệt Ly thấp giọng:- Lão phu thì nhất định mong đợi Tam Nương. Bởi đôi chân đâu còn mà phải sợ ai bẻ gãy.Cả hai cùng cười.Cả hai đều biết đối tượng là một con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071043/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.