Phó Hồng Tuyết không còn rung người nữa, hơi thở của y thì gấp và nặng.Ôm Phó Hồng Tuyết vào lòng, Mã Phương Linh quên mất y là nam nhân ...Thoạt đầu thì nàng hoàn toàn xá kỷ, vị tha, dần dần hơi thở của y gây nóng nơi ngực nàng, nàng mới thức ngộ thực cảnh.Tuy thức ngộ, nàng cũng bất chấp tỵ hiềm, bởi làm sao nàng nở bỏ y trong tình trạng đó !Dù thế nào, nàng cũng phải vì nhân đạo, giúp y qua cơn cấp bách.Phó Hồng Tuyết chợt hỏi:- Ngươi là ai ?Mã Phương Linh đáp:- Ta là Mã ...Nàng không nói tiếp.Nàng vừa nhận thấy hơi thở của thiếu niên chừng như ngưng bặt.Nàng không hiểu tại sao sự hô hấp của y đình chỉ như vậy.Cừu hận !Niềm cừu hận bừng dậy, gây xúc động mạnh làm cho con tim của Phó Hồng Tuyết ngưng đập, hô hấp cũng dừng luôn !Phó Hồng Tuyết không nói gì, đang được nàng ôm, y vụt hoành tay ôm lại nàng, vừa ôm vừa cởi tung ngực áo nàng, cởi một cách hối hả, cuồng bạo.Biến hóa xảy ra đột ngột quá !Mã Phương Linh kinh hãi, trong lúc sửng sốt, quên mất phản kháng.Phó Hồng Tuyết lòn tay vào ngực nàng, mơn man, sờ mó ...Bàn tay của y càng phút càng bạo, y bóp mạnh quá, Mã Phương Linh nghe đau.Cảm giác đau đớn đưa nàng trở về thực cảnh, nàng quýnh quáng, sợ hãi, thẹn thùng, đồng thời cũng phẫn nộ luôn.Nàng cố sức tung mình lên, tung để thoát khỏi áp lực của Phó Hồng Tuyết, vừa tung mình vừa xoay tay tát mạnh vào mặt y.Phó Hồng Tuyết không né tránh, chỉ đưa tay chụp tay nàng, giữ sát nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-thanh-lang-tu-co-long/2071042/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.