Nhân lúc bản thân mình còn đứng vững, Tae Yang muốn bỏ cái áo khoác bệnh nhân xuống để ra ngoài đi dạo. Mùa xuân lại tới rồi, họ đã ở cạnh nhau chẳng biết đã bao mùa hoa nở. Hàng ghế dài nơi công viên cũ, chiếc kem dâu yêu thích được anh mua. Hai người họ dù sao cũng đã trưởng thành, cũng đã đi hết một phần ba quãng đời nhưng trong lòng vẫn là những tiếc nuối. Họ tiếc vì bỏ lỡ nhau thời gian đẹp nhất của tuổi trẻ, tiếc vì không thể cùng nhau đến cuối đời. Họ im lặng nhìn những cánh hoa rơi lất phất trong khoảng trời rộng lớn. Tae Yang nắm lấy tay anh:
- Em nghĩ mình không chịu nổi nữa, em không muốn xạ trị nữa…
Kang Dae quay về phía cậu, trong lòng dâng lên cảm xúc ngột ngạt và khó thở. Tay anh chợt run lên, cậu nhẹ nhàng vuốt ve để an ủi:
- Sau cùng vẫn là cái chết. Em không muốn anh phí tiền và thời gian vào em. Dù sao thì cũng chỉ là một thằng mang bệnh tật đầy mình, sống thêm cũng không ý nghĩa… Mong anh vẫn sẽ hạnh phúc kể cả khi ta không còn nhau
Anh không nói gì, nước cứ lăn dài trên gò má đã hóp đi vì suy nghĩ nhiều. Cậu bình thản quá, bình thản tới mức làm anh sợ hãi. Khuôn mặt anh mếu máo, giọng nói dường như chẳng còn nghe rõ:
- Anh sẽ phải sống sao đây? Em nói anh phải hạnh phúc nhưng hạnh phúc của anh là em mà, hức. Anh dồn toàn bộ tài sản để đổi lấy một ngày sống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548172/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.