Mọi thứ vẫn trôi đi như thế, chỉ có cái chết của cậu đang đến gần và những đêm khóc ướt gối của anh. Kang Dae mạnh mẽ là thế, nhưng đối diện với người mình yêu thì lại chỉ bất lực bật khóc như một đứa trẻ. Anh sẽ luôn ôm lấy cậu, không một giây phút nào nỡ rời xa. Anh tận tình chăm chút cho cậu từng chút một, chỉ sợ cậu không cảm nhận rõ tình yêu của anh.
Một mùa tuyết rơi lại đến rồi. Ngoài trời lạnh lẽo như trong căn phòng của họ vậy. Tae Yang yếu lắm, chỉ có thể dùng máy thở và những túi đạm thôi. Ngày nào cũng khóc vì những cơn đau đang ăn mòn trong cơ thể. Kang Dae nhìn thấy cảnh này chỉ biết cắn răng cắn lợi mà cam chịu trước cái số phận nghiệt ngã. Anh không thể giành nổi cậu với tử thần. Anh vuốt ve đôi bàn tay gầy guộc đã nổi gân xanh:
- Chúng ta cố qua mùa đông này, em nhé? Đợi mùa xuân tới, khi mọi thứ ấm áp thì em mới rời đi được không?
Tae Yang mỉm cười gật đầu rồi siết chặt lấy tay anh. Dạo này Kang Dae không còn khóc nữa, anh dần học cách chấp nhận mọi thứ rồi. Cứ mãi nhìn cậu đau đớn như thế, thôi thì cái chết sẽ nhẹ nhàng hơn. Anh cũng không hèn mọn cầu xin cậu ở bên anh lâu thêm, chỉ mong cậu cùng anh đi hết mùa đông lạnh buốt này
Nhưng ông trời nào thương xót cho họ. Đêm đông hôm ấy Tae Yang bỏ anh mà đi rồi…
Kang Dae mơ màng tựa lưng vào bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548173/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.