Cuộc xạ trị đầu tiên cũng đến, Kang Dae ở bên ngoài ngồi tựa vào thành ghế. Anh mơ hồ nhìn cánh cửa đang ngăn cách họ. Sâu thẳm trong mắt là nỗi bất lực, bất lực đến không thể thốt thành lời. Anh từng chứng kiến rất nhiều cái chết nhưng nó chưa bao giờ làm anh lay động. Kang Dae luôn tự hỏi người chết không phải là mình mà lại cứ phải là những người mà anh yêu. Nhưng giờ thì anh mới hiểu, mất đi người mình quý trọng còn đau gấp ngàn lần cái chết…
Một lúc sau, cậu được y tá đẩy về phòng. Cô ấy vừa nhìn thấy anh thì cúi đầu chào hỏi rồi ra ngoài. Anh nhẹ nhàng tiến tới, trên khóe mi Tae Yang vẫn là những giọt nước mắt chưa khô, có lẽ dù được tiêm thuốc nhưng cậu vẫn đau đớn. Anh run rẩy mà gạt nó đi, hôn lên đôi mắt nhắm chặt của cậu:
Em chắc đau nhiều lắm, hức, anh cũng sắp không nhịn nổi mà khóc rồi…
Sau đó hai người họ có thể trở về, chỉ cần đến thời hạn thì cậu đến viện và điều trị. Vì những tia cực tím rất độc nên mái tóc của cậu cứ rụng đầy sàn nhà và bồn tắm. Kang Dae sẽ không than vãn mà tỉ mỉ nhặt chúng lên. Tae Yang rất đau sau những cơn dày vò của căn bệnh nhưng cậu đều cố nhịn. Cậu biết sức khỏe của mình ở đâu, cậu biết mình sớm sẽ chết. Ban đầu cậu không muốn tiếp nhận điều trị, không muốn chịu đựng thêm đau đớn nhưng khi nghe những gì mà anh nói, nhìn vào cái ánh mắt cầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-mat-trong-khoang-lang/3548171/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.