Chương trước
Chương sau
[Nhiều người chọn cách nhảy xuống biển bơi về phía hòn đảo gần đó, một số khác lại chờ cứu hộ. Hạ Y và Phó Quân biết bơi nên chọn phương án một bỗng Hạ Y khựng lại, cô lao vào phía ngập nước của con tàu, nơi đó có cặp mẹ con vừa nãy. Do cậu con trai không chịu rời đi nên người mẹ cũng ở lại vì con.]

[Hạ Y tới đỡ cậu nhóc rời khỏi đó, dỗ mãi cậu bé mới chịu đi. Phó Quân tiến lại gỡ tay cô ra khỏi người cậu bé, anh sợ cô mệt nên thế chỗ cô. Lúc này mới gặp khó khăn lớn hơn, làm thế nào để đưa đứa trẻ lên đảo?]

"Chị biết bơi không?" - Phó Quân hỏi mẹ cậu bé.

"Biết, tôi biết bơi, nhưng đứa nhỏ này không biết" - Mẹ cậu bé nói thêm.

"Vậy chị bơi qua đó đi, tôi đưa cậu nhóc này qua sau"

[Mẹ đứa trẻ có chút không yên tâm, anh làm sao mà mang theo cậu nhóc này qua đó được?]

"Em tin anh." - Hạ Y nhìn anh, ánh mắt kiên định.

[Hạ Y cùng mẹ cậu nhóc bơi sang hòn đảo trước. Phó Quân cũng không vội mà theo sau họ. Đứa trẻ cứ vậy mà an toàn vào bờ.]

[Mọi người ai cũng ướt sũng, mấy gã đàn ông bắt đầu ngang nhiên cởi đồ ra vắt lên cây, làm cho đám người phụ nữ phải đi sang bên khác làm khô người.]

[Thấy Hạ Y còn ngơ ra đó, Phó Quân lại gần kéo cô vào trong gốc cây ngồi. Anh kêu cô cởi áo khoác ra để anh giúp cô làm khô, nhưng Hạ Y ngại nên ngồi im bất động.][Phó Quân cười nhẹ rồi tiến lại nhẹ nhàng cởi giúp cô. Hạ Y thấy vậy liền phản kháng, nhưng sức cô sao đọ nổi với sức lính nên đành để anh làm gì làm.]

[Hạ Y dựa vào thân cây ngắm nhìn bầu trời, cô liếc mắt một cái liền thấy đám đàn ông để trần thân trên đang trêu ghẹo mấy cô gái gần đó.

"Này mấy con nhộng, có biết ăn nói không hả?" - Hạ Y lớn tiếng quát bọn họ.



[Đám người nhìn sang Hạ Y, thấy cô chỉ mặc chiếc áo sơ mi mỏng cùng chiếc quần jeans đen ống rộng ngồi đó một mình thì cười rú lên, bắt đầu tiến lại gần.]

"Em gái, muốn chơi cùng à?" - Tên bụng phệ cổ đeo dây chuyền vàng tay đeo đồng hồ hiệu lên tiếng trêu ghẹo.

"Chị đây không chơi với nhộng!" - Hạ Y không nhìn hắn mà tiếp tục nhìn mây.

[Hành động của Hạ Y trong mắt đám người như thể đang khiêu khích bọn họ, tên nhà giàu khác nhanh chóng lao tới tùm cổ áo Hạ Y xách lên. Dằn co với hắn làm áo cô bị sứt một cúc áo, tức giận cô nắm tay hắn vật mạnh xuống đất.]

[Lần trước cô còn đánh cả Phó Quân thì tên này có là gì. Đang muốn đá thêm cước nữa thì eo cô bị Phó Quân kéo lại từ đằng sau. Nhìn tiểu ngốc nhà mình đang sôi máu muốn tẩn bọn này một trận, anh cười rồi kéo cô ra sau mình.]

[Anh tiến lại tên vừa rồi làm hỏng áo cô, không nói nhiều lập tức bẻ gãy 10 ngón tay của hắn. Tiếng hét của hắn làm mọi người sợ hãi, nhưng không ai dám đứng ra can, Hạ Y cười hả hê, vẻ mặt đắc ý nhìn bọn họ.]

"Sao nào, muốn chơi cùng không?" - Hạ Y ngoắc ngoắc tay với đám đàn ông.[Bọn họ sợ đến xanh mặt, nhanh chóng chuồn đi. Phó Quân ôm Hạ Y sang chỗ khác, cách xa bọn người đó.]

"Em cũng hay lắm, biết đánh nhau rồi." - Phó Quân nghiêng đầu nhìn cô

"Thật ra có đánh em cũng không đánh lại bọn họ" - cô cười cười cúi đầu.

"Không đánh lại thì anh đánh giúp em" - Phó Quân dựa lưng tự nhiên nói.

[Hạ Y gật gật đầu cười rồi xích lại gần anh, cô không tựa lưng cũng không nói chuyện thêm. Cô đang nhìn trời, không biết bao giờ cứu hộ mới tới.]

"Lại đây!"

[Phó Quân ôm Hạ Y vào lòng, để đầu cô dựa vào ngực mình, dịu dàng xoa lưng cô. Hạ Y không ngủ mà len lén sờ vào bụng anh, cô thầm nghĩ cơ bụng săn chắc như vậy phải tập trong bao lâu mới có được.]



[Anh cảm nhận được bàn tay nhỏ của cô đang thăm dò lớp cơ thì khoái chí cười. Hạ Y vẫn không dừng lại, cô cúi đầu nhắm mắt sờ từ bụng lên đến yết hầu anh. Phó Quân mở mắt, hóc môn nam tính trong người trỗi dậy. Hạ Y lúc này mới thấy gì đó sai sai, cô chỉ muốn sờ mặt anh thôi mà? Cục này sao lại ngáng đường rồi?

[Cô vừa ngước mắt lên nhìn liền bị Phó Quân cúi đầu hôn mạnh, Hạ Y vùng vẫy cô muốn đẩy anh ra nhưng cả người đã bị anh ôm trọn

[Không kiêng dè gì, anh hôn cô đến đỏ mặt tim đập liên hồi. Vừa dừng lại, anh liền muốn hôn thêm cái nữa nhưng Hạ Y nhanh chóng cúi đầu xuống tránh đi ánh mắt như muốn nuốt tươi cô.

"Anh bắt nạt em!!" - Hạ Y sợ làm mọi người chú ý nên nhỏ tiếng mắng.[Phó Quân lại cười một cách âu yếm, anh cảm thấy hôm nay là ngày tốt vì có thể hôn cô nàng nhỏ của mình. Một lát sau bầu không khí lại yên ắng như cũ, Hạ Y đã ngủ mất rồi, cô ngủ lại rất ngoan ngoãn khác xa với sự ngang ngược lúc thức.]

[Đến gần chiều khi mọi người đang lo rằng đêm nay phải ngủ lại đây thì cuối cùng cứu hộ cũng tới. Mọi người đều an toàn quay trở về nhà.]

[Hạ Y và Phó Quân cũng nhanh chóng chào tạm biệt ông bà ngoại rồi lên máy bay quay về đại đội S. Trên máy bay Lăng Triết nhắn tin cho Phó Quân nhưng anh không trả lời lại, vì anh đã đặt chế độ im lặng trước khi lên máy bay.

[Máy bay hạ cánh tại sân bay ở trung tâm thành phố. Phó Quân lúc này mới xem được tin nhắn.

"Không về đại đội vội, chúng ta tới chỗ Lăng Triết."

"Gì vậy? Lại ngồi máy bay về thành phố Ánh Sáng à?" - Hạ Y có chút mệt mỏi ôm lấy cánh tay anh.

"Cậu ấy tổ chức đám cưới ở đây, muốn chúng ta tới tham dự" - Phó Quân dịu dàng đỡ Hạ Y ngồi xuống ghế.

"Cưới? Bọn họ cưới rồi sao, mau mau đi thôi!" - Hạ Y phấn chấn lên lại, cô kéo tay anh nhanh chóng rời khỏi sân bay.

[Thật ra Mễ Uyên đã nhắn tin cho Hạ Y, thông báo trước rồi nhưng vì điện thoại cô bị rơi trên tàu nên không nhận được. Bây giờ hai người phải nhanh chóng tới trung tâm mua sắm mua trang phục.]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.