Edit: Mordred
Beta: V
Khâu Thanh không thích hồi ức về khoảng thời gian Văn Hựu Hạ không ở bên mình.
Xét cho cùng, thật ra bọn họ chia xa chưa đến bốn năm. Nhưng trong hơn một ngàn ngày đêm ấy, mỗi hai tư giờ đều dài ra vì cô độc, như thể đã lãng phí cả nửa đời.
Cậu cho rằng sự đau khổ ấy chỉ đến từ bản thân, song giờ mới lờ mờ nhận ra dường như Văn Hựu Hạ cũng vậy.
"Thế sao anh không trở lại Đông Hà?" Khâu Thanh nói, không phân biệt được mình đang than thở hay tiếc nuối: "Anh trở về Đông Hà, tìm em, chúng ta lại..."
Cậu không thể tiếp lời. Văn Hựu Hạ ngồi rất gần cậu, nhưng cảm tưởng như cái vách ngăn trong suốt ấy lại xuất hiện.
Đôi mắt Văn Hựu Hạ mãi trong vắt mà yên ả, sự tuyệt vọng chỉ nán lại vài giây, rồi anh nói: "Hồi đầu anh chủ yếu sống ở Hương Lĩnh, suốt mấy tháng quanh quẩn trong phòng không ra khỏi cửa, không biết ngày đêm. Sau này chủ nhà giới thiệu cho anh một công việc ở nhà máy vĩ cầm trong thị trấn."
Hương Lĩnh chỉ là một thị trấn nhỏ mọc lên giữa vùng đất phương nam bát ngát, phía Tây là núi rừng, phía Nam là dòng sông và đập chứa nước. Văn Hựu Hạ nhớ lại những chuyện xảy ra ở nơi ấy mà vẫn cảm giác không quá chân thực.
Anh ngơ ngác mang theo vài bộ quần áo để thay và chút tiền mặt ra ga tàu cũ, trong thoáng chốc quay ngược thời gian lại hai mươi năm. Thị trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-bac/3618360/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.