Edit: Mordred
Beta: V
Khâu Thanh ngủ một giấc đến sáng hôm sau, đúng là lâu rồi cậu chưa được yên bình như vậy.
Ngay cả những giấc mơ cũng chuyển từ bóng tối trĩu nặng sang dịu dàng.
Sân khấu bên bờ biển, những ánh đèn màu, ánh trăng mờ ảo và bọt sóng. Không có khán giả, một mình cậu lẻ loi ngồi trên bờ, ôm một chiếc guitar mộc mạc nhưng không chơi, thậm chí chẳng gảy dây một lần, miệng lẩm bẩm vài giai điệu kỳ lạ. Một lát sau, có người chầm chậm bước đến chỗ cậu, từ từ ngồi xuống bên cạnh.
Khi bả vai hai người chạm nhau, lồng ngực Khâu Thanh đau nhói. Cậu muốn dựa vào đối phương song chiếc guitar ở giữa hai người đã chặn cậu lại, thế là cậu đành ngồi cứng đờ.
Ngây người chẳng bao lâu, cơn đau nơi lồng ngực đã biến mất, dường như cậu không chịu được tiếng sóng biển nên cứ nói mãi. Tuy hồi ức này không hoàn chỉnh, nhưng Khâu Thanh đoán cậu lại phàn nàn về chuyện sáng nay, sự tủi thân ấy được chôn sâu tận đáy lòng, chỉ có thể thổ lộ hết thảy trong giấc mơ yên tĩnh này.
Sau đó người ấy có ôm cậu không? Hay cho cậu một nụ hôn?
Giấc mơ sâu thẳm. Bọn họ còn nói gì trong làn gió biển, có ngắm mặt trăng hay không, người kia liệu có cười hay chăng... Tất thảy đã được niêm phong trong nơi sâu nhất của tiềm thức, chỉ còn cảm giác lâng lâng của cơn say khiến cậu lưu luyến mãi không tỉnh.
Lần cuối cậu tự tỉnh như vậy là bao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/bien-bac/3618359/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.